(edited by manhvaivun)
Nơi đây đúng là một cửa hàng toàn hàng hiệu xa xỉ, đến cả phòng thử quần áo ở đây cũng được trang trí bằng kim bích lấp lánh chiếu rọi, thật sự chỉ bấy nhiêu thôi cũng có thể khẳng định được thương hiệu của họ.
Ánh đèn trong cửa hiệu đều tập hợp lại trên người Từ Thanh, người nhân viên luôn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn khiến hắn luôn cảm thấy đặc biệt không dễ chịu. Hắn hơi nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với Thẩm Phàm bên cạnh đang chọn cà vạt cho hắn: "Chúng ta đi thôi"
Thẩm Phàm nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn hắn. Trên mặt Từ Thanh tuy không có biểu tình gì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự lúng túng của hắn, cậu nắm lấy tay hắn rồi chỉ vào chiếc cà vạt vừa chọn, hỏi: "Có đẹp không?"
Người nhân viên lập tức đáp lời, nhiệt tình giới thiệu khái niệm và sự kết hợp của chiếc cà vạt này cho bọn họ.
Từ Thanh mím mím môi, Thẩm Phàm thấy thế liền cười nói: "Được rồi, tốt lắm, lấy cái này, còn có chiếc cà vạt ban nãy tôi vừa thử và cái trên người này gói lại, còn có kiện áo sơmi vừa nãy, tất cả đều gói lại giúp tôi".
Từ Thanh như được đại xá liền đem bóp tiền đưa cho Thẩm Phàm. Cậu lườm hắn một cái rồi cản hắn: "Anh làm gì?"
Thẩm Phàm lấy thẻ đen của mình ra, cộng thêm một tấm thẻ hội viên vàng đen của trung tâm thương mại liền dặn dò: "Nhớ tích điểm cho tôi".
Vào cuối năm nếu tiêu đủ ngàn nhân dân tệ sẽ nhận được hàng chục nghìn thẻ mua sắm. Tuy Thẩm Phàm chưa từng quan tâm đến mấy chục nghìn thẻ mua sắm đó nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh kiếm tiền khổ cực, cậu dần dần cũng học được cách tiết kiệm.
Thật ra, kinh tế của hai người vẫn là luôn tách riêng, đây là do Từ Thanh đề nghị. Thẩm Phàm là phú nhị đại (), còn hắn chỉ là một người viết sách, hắn không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của cậu, cho dù hắn biết Thẩm Phàm cơ bản sẽ không để ý những điều này.
Bọn họ hiện tại đang ở trong căn hộ do Từ Thanh mua. Ngày đó Từ Thanh đem tất cả tiền nhuận bút của quyển sách mình vừa viết xong lấy ra để thanh toán cho căn nhà gian này.
Từ Thanh len lén hoàn thành chuyện này, mãi đến khi giấy tờ đều làm xong xuôi hết mới nói cho Thẩm Phàm biết.
Thẩm Phàm lúc biết đến chuyện này cũng không cao hứng, tuy Từ Thanh mấy năm nay đã để dành được không ít, nhưng cậu biết một quyển sách của Từ Thanh phải viết rất lâu mà cũng rất khổ cực nên cậu rất đau lòng.
Căn hộ này đối với cậu mà nói thì không tính là gì, chừng trăm vạn mà thôi, cậu lúc trước cùng bạn bè đi bar đều bỏ ra từng này tiền.
Nhưng việc cậu không cao hứng cũng chỉ kéo dài trong một phút chốc, bởi vì khi Từ Thanh hắn đưa hộp quà chứa giấy chứng nhận bất động sản kia tặng cho cậu đã rất nghiêm túc.
Khi cậy mở những giấy tờ bất động sản kia ra, thấy tên mình cùng Từ Thanh nằm song song trên đó khiến hô hấp anh hơi ngưng lại. Tên của cậu trên những loại giấy tờ nhà đất này rất nhiều, thậm chí có những cái còn đắt hơn cái này nhưng tất thảy chúng chưa bao giờ mang ý nghĩa như này.
Từ Thanh nói với anh: "Bảo bối, sau này em chính là nhà của anh"
Từ Thanh rất ít khi nhắc đến chữ "nhà" này, các nhân vật trong tiểu thuyết của hắn đều có thân thế rất bi thảm và luôn một mình tìm kiếm sự thật trên thế gian này. Mãi đến khi Thẩm Phàm bước dần vào cuộc đời của hắn thì tiểu thuyết hắn viết mới ngầm xuất hiện một chút tươi sáng.
Không ít độc giả tỏ ra oán giận đối với việc này, nói tác giả đã thay đổi rồi, bắt đầu bán thối, bọn họ vẫn yêu thích những người đàn ông cô độc giống sói kia.
Tuy nhiên Từ Thanh cũng có thêm vài người hâm mộ mới, hơn nữa đều là nữ, mỗi ngày đều vào khung bình luận để thảo luận về tình cảm của các nhân vật chính. Sau đó những người hâm mộ mới này bắt đầu viết đồng nhân, vẽ đồng nhân, nhờ vậy mà nhiệt độ của tiểu thuyết hắn viết ngày càng cao.
Thật ra mới đầu hắn chỉ muốn lén lút đem sự tốt đẹp của Thẩm Phàm ra cho mọi người xem, nhưng hắn lại không ngờ được cuối cùng nó lại trở nên như vậy. Nhưng có điều, hắn cứ ngấm ngầm khoe khoang như cậy cũng không bị các độc giả phát hiện.
Thẩm Phàm nắm lấy Từ Thanh, sau khi cậu đem mấy túi giấy hàng hiệu bỏ vào cốp xe xong cũng không buông hắn ra. Từ Thanh nửa năm qua thay đổi như thế nào cậu đều nhìn thấy, nhưng điều đó lại khiến cậu có chút lo lắng và sợ sệt.
"Hay chúng ta về nhà ăn cơm đi? Chúng ta mua ít thức ăn rồi về nhà anh nấu cơm cho em, được không?"
Thẩm Phàm sau khi hoàn hồn liền nhìn thấy sự xoắn xuýt trong mắt Từ Thanh, nhưng âm thanh vẫn ôn hòa nói: "Anh sao vậy? Phòng ăn đều đã đặt cả rồi, anh ngày hôm nay theo em đi dạo suốt một buổi trưa hẳn rất mệt mỏi, chúng ta ăn trước rồi hẵng trở về ha"
Từ Thanh suy sụp tinh thần, âm thanh cực kỳ ủ rũ: "Xin lỗi bảo bối, có phải anh làm em rất mất hứng không?"bg-ssp-{height:px}
Hắn thật sự rất mệt, dường như đã chạm đến cực hạn, nếu không thì hắn cũng sẽ không đề nghị trở về nhà. Hắn biết Thẩm Phàm đối với ngày hẹn hò hôm nay thật sự rất mong đợi, lúc xế chiều, hắn thấy trên bàn Thẩm Phàm xếp rất nhiều văn kiện, đó đều là công việc ngày hôm nay của Thẩm Phàm.
Thẩm Phàm vì hẹn hò mà đem công việc chồng chất thành núi của mình hôm này đẩy lên ngày mai.
Thẩm Phàm đâm đâm nhìn hắn một chút liền cười rất ôn nhu: "Không có đâu, Thanh, em cũng có chút mệt mỏi, chúng ta dành một chút tiền để mua thức ăn rồi trở về nhà nha?"
Thẩm Phán lúc đầu cũng không phải là một người hiểu chuyện, bản thân cậu là một phú nhị đại, ngoại trừ không làm mấy chuyện trái pháp luật, cậu hết thảy đều có tật xấu của một phú nhị đại.
Từ Thanh đối với sự hiểu chuyện của Thẩm Phàm rất cảm động, tuy vậy trên mặt hắn vẫn không có nhiều biểu tình, chỉ từ trên mặt ắt hẳn không thấy được điều gì.
Từ Thanh cầm tay lái, nhìn thấy chiếc xe chở hàng bên cạnh trong lòng mơ hồ có một loại nguy hiểm kích động. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Phàm ngồi ở vị trí phó lái mà Thẩm Phàm lại không có chút cảm giác nào đối với ý nghĩ nguy hiểm của hắn. Cậu chỉ ôm điện thoại di động, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, say sưa ngồi đọc chương mới hắn vừa đăng lên mạng hôm nay một cách ngon lành.
Từ Thanh trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu tràn đầy, nhưng vừa quay đầu thì ý cười bên khóe miệng cũng dần biến mất. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, dùng sức cầm ly vô-lăng đến cả ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Thanh, vụ án này rốt cuộc hung thủ là ai vậy?"
"Anh đang lái xe, về nhà sẽ nói cho em"
Thẩm Phàm "ồ" một tiếng, trong lòng như yên lặng oán giận. Thanh lúc này sao lại chú ý an toàn như thế nhở, ngay cả lúc thi lấy bằng lái xe anh ấy cũng không nghiêm túc như bây giờ.
Cậu lại nhớ tới lúc sau khi thi xong bằng lái, da của Từ Thanh khi ấy đã bị đen đi rất nhiều. Giáo viên huấn luyện đánh giá Từ Thanh một chút, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Giáo viên huấn luyện khi đó nói thế này: "Tôi ngồi bên cạnh Từ Thanh mà thiếu chút nữa coi bản thân là học viên, cho dù tôi có nói cái gì, hắn cũng không có một chút biểu hiện, chỉ nhìn tôi mà cũng khiến trong lòng tôi hốt hoảng. Tôi huấn luyện người khác nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người có ít biểu tình như vậy."
Huấn luyện viên sau khi hoàn tất cuộc thi đã rất nghiêm túc mà nhỏ giọng hỏi Thẩm Phàm, Từ Thanh hắn có phải là có vấn đề với dây thần kinh mặt hay không.
Thẩm Phàm lúc đó nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thật ra Từ Thanh cũng không phải mặt than, hoặc chí ít nửa năm trước đây hắn cũng không phải.
Thẩm Phàm mới bắt đầu cho là Từ Thanh đối với những người khác không có bất kỳ biểu tình gì là bởi hắn không để ý hoặc không thèm để ý. Thậm chí cho dù là bạn mắng hắn hay khen hắn, hắn cũng vĩnh viễn mang một bộ dáng lãnh đạm mà trưng trên khuôn mặt.
Rất lâu sau đó, Thẩm Phàm mới biết được Từ Thanh thật ra không phải không để ý là không thèm để ý, mà chính là quá quan tâm quá để ý nhưng lại nghĩ người khác sẽ xem thường mình nên hắn mới làm ra bộ dạng không muốn để ý.
Từ Thanh đem xe đỗ vào nhà để xe dưới hầm, người bên cạnh hắn đã sớm tựa vào ghế mà ngủ ngon lành.
Gương mặt trắng nõn chả Thẩm Phàm vì ngủ say mà ửng lên một quầng hồng, đôi môi hơi nhạt màu cũng giương lên một chút. Mọi người đều nói người có đôi môi mỏng bao giờ cũng bạc tình, nhưng Từ Thanh hắn không tin, Thẩm Phàm là người thế nào, ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã nhìn thấu.
Đại khái cậu như một con báo nhỏ thích giương nanh múa vuốt đi? Thoạt nhìn cậu rất uy phong, nhưng trông cái miệng nhỏ lại như đang ngậm sữa, bi bộ kêu meo meo.
Hắn chồm người qua, ngậm lấy đôi môi của Thẩm Phàm, hắn tựa hồ như có thể nghe được mùi vị của chính mình trên người Thẩm Phàm. Tâm hắn chẳng mấy chốc liền mềm mại như một cái hồ nước, mà cái hồ này chính là mang tên của Thẩm Phàm.
() phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
(theo tintucvietnam.vn)
[edit ngày ..]