Băng Tâm cho người copy lại đoạn băng để mai tặng quà buổi sáng cho La Cương.
Băng Tâm cùng Lãnh Ngạo đứng lên quay trở về phòng, khi mới mở cửa bước vào phòng Lãnh Ngạo đã thấy một con rắn màu trắng to chừng ngón tay dài hơn .m nằm vắt vẻo trên Sofa.
Ngay lập tức Lãnh Ngạo kéo Băng Tâm lùi ra phía sau mình rút súng chĩa về phía con rắn.
Dường như con rắn đã nghe động tĩnh ngóc đầu dậy, nó đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc dần dần bò xuống khỏi sofa.
Băng Tâm thấy hành động lạ của Lãnh Ngạo lại còn thấy anh rút súng thì khá tò mò nhìn, cô tin chắc rằng không phải là có kẻ đột nhập vào phòng cô, bởi Huyết Long bang không phải nơi muốn tới thì tới.
Băng Tâm : " Lãnh Ngạo làm sao vậy? "
" Có rắn " Lãnh Ngạo tuy trả lời cô nhưng không hề quay người lại mắt và tay vẫn hướng về phía con rắn trắng ấy.
Băng Tâm nghe anh nói có rắn thì tiến lên hạ cánh tay đang nâng súng của anh xuống.
Chầm chậm đi về phía con rắn trắng kia, Lãnh Ngạo chỉ thấy tay Băng Tâm đưa ra con rắn ngoan ngoãn trườn lên tay cô rồi leo lên cuốn quanh người cô.
Băng Tâm vuốt ve đầu con rắn rồi nói : " Tiểu Bạch.
Lâu không gặp nhớ tao không? Mà mày không ngoan rồi đấy dọa tới Lãnh Ngạo rồi kìa.
"
Lãnh Ngạo hơi khó hiểu hỏi cô :
" Bảo bối đây là.
"
Băng Tâm : " À.
Giới thiệu với anh một chút đây là Tiểu Bạch là thú cưng của em.
Là một loại rắn trắng rất hiếm được em nuôi từ nhỏ.
Nó rất độc đấy.
Vài con Hắc Liên Xà anh từng thấy ở khu rừng trước đây độc tính vẫn chưa mạnh bằng nó đâu.
"
Lãnh Ngạo nghe Băng Tâm nói vậy thì từ từ bước tới ngồi bên cạnh cô, Tiểu Bạch hình như không còn địch ý với anh nữa, Lãnh Ngạo thử đưa tay ra sờ đầu nó, Tiểu Bạch cũng nằm yên để anh xoa.
Băng Tâm nhìn anh rồi nhìn Tiểu Bạch mỉm cười
Lãnh Ngạo : " Anh biết là mình đẹp trai nhưng em cũng không cần nhìn tới mức ngây người như vậy.
"
Băng Tâm bĩu môi quay đi chỗ khác phủ nhận : " Em không có.
"
Lãnh Ngạo đưa tay bắt lấy cằm cô xoay về phía mình.
Môi anh và môi cô kề nhau, Lãnh Ngạo nói :
" Không có thật sao? " Mắt thấy Băng Tâm định chối cãi Lãnh Ngạo không cho cô cơ hội liền lập tức ngậm lấy môi cô, nuốt hết những lời cô định nói ra, bàn tay bắt đầu không an phận mà đưa lên tháo cúc áo của cô ra, Tiểu Bạch cũng rất biết cách phối hợp liền chuồn đi lúc nào không ai biết.
Hai người đang dây dưa thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Băng Tâm khẽ đẩy anh ra nói :
" Lãnh Ngạo, có người gọi cửa kìa."
" Mặc kệ đi.
" Lãnh Ngạo bỏ qua vấn đề có người gọi cửa lại tiếp tục công việc, nhưng chỉ mới bắt đầu tiếng gõ lại vang lên.
Băng Tâm : " Anh mau đi mở cửa đi.
" Lãnh Ngạo có chút bực bội ra ngoài mở cửa, Băng Tâm thì chỉnh lại quần áo đầu tóc.
Lãnh Ngạo : " Có chuyện gì? "
" Nam Cung lão đại tôi có chuyện muốn tìm tiểu thư.
" Tần Tử Kiệt trả lời.
Băng Tâm nghe thấy giọng của Tần Tử Kiệt thì nói vọng ra ngoài :
" Là Tử Kiệt sao? Vào đi.
" Băng Tâm đã nói như vậy rồi thì Lãnh Ngạo chỉ còn cách tránh đường cho người ta vào thôi.
Băng Tâm : " Có chuyện gì vậy.
"
" Dạ thưa tiểu thư, đại thiếu gia vừa gọi điện báo, ngày mai cậu ấy sẽ cùng lão gia tới đây ạ.! "
Băng Tâm : " Ừ tôi biết rồi, anh hãy ra ngoài sắp xếp người ngày mai đón ông ấy.
"
" Vâng tiểu thư.
" Nói dứt lời Tần Tử Kiệt liền cúi chào Lãnh Ngạo và Băng Tâm rồi rời khỏi.
Lãnh Ngạo đi tới ôm lấy cô đầu cạ cạ vào cổ cô hít lấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô rồi hỏi :
" Mai ba nuôi em tới sao? "
Băng Tâm : " Đúng đấy.
Vậy nên vào tắm rồi đi ngủ sớm mai còn dậy " Thấy Lãnh Ngạo vẫn không nhúc nhích Băng Tâm lại hỏi :
" Anh làm sao vậy.? "
Lãnh Ngạo : " Anh đói.
"
" Nhưng anh vừa mới ăn tối xong mà.
" Băng Tâm có vẻ hơi khó hiểu.
Lãnh Ngạo : " Anh đâu có nói là đói cơm.
" Nghe tới đây Băng Tâm cũng đã hiểu ra, tiến lại ngồi lên đùi anh hôn nhẹ lên môi anh rồi nói :
" Haha, con sói ham ăn, để khi khác con thỏ nhỏ sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi làm mồi cho con sói được chưa? Còn bây giờ đi tắm đi em mệt rồi.
"
" Haha được Vậy đi tắm rồi đi ngủ mai còn gặp ba vợ tương lai.
" Lãnh Ngạo nghe những lời đường mật này thì tươi tỉnh hắn ôm Băng Tâm chạy vào phòng tắm.
Sáng hôm sau tầm h sáng nhóm người Băng Tâm đã có mặt trước Mê Hồn Động để đón Lâm Phước ba nuôi của cô.
Đứng đợi tầm ’ Băng Tâm cũng đã thấy được đoàn xe có hình biểu tượng con rồng màu đỏ.
Chiếc xe đỗ lại cách nhóm người Băng Tâm không xa, chiếc xe đi đầu không chờ tài xế mở cửa đã vội bước xuống nhào tới phía Băng Tâm :
" Bảo bối, chị nhớ em quá, nhớ em chết đi được, Em có nhớ chị không? " Đường Hinh ôm lấy Băng Tâm hỏi liên tục, Băng Băng liếc nhìn về phía sau Đường Hinh rồi nói vào tai cô ấy.
" Chuyện lần trước em chưa quên đâu.
" Đường Hinh nghe câu này thì đơ người buông cô ra.
Băng Tâm bước sang một bên tránh Đường Hinh rồi đi về phía trước mặt, Lâm Phong giang tay ra ôm muốn lấy Băng Tâm nhưng bị cô ngó lơ.
Băng Tâm bước tới ôm lấy Lâm Phước, ông cũng ôm lấy cô khe khẽ vỗ lên lưng cô rồi nói :
" Nha đầu thối, Ba không tới thăm con thì con cũng quên luôn lão già này.
"
Băng Tâm có phần làm nũng nói :
" Con vốn là định tới thăm ba rồi nhưng ba tác phong nhanh nhẹ con đây không theo kịp.
" Lâm Phước bị câu nói của cô chọc cười, ông nhìn về phía Doãn Tuyết và Doãn Kỳ nói :
" Tiểu Tuyết, Tiểu Kỳ, mau qua đây với ba nào.
"
Doãn Tuyết và Doãn Kỳ vui vẻ chạy đến Lâm Phước ôm lấy cả ba đứa con gái vào lòng, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Lâm Phong có chút bất ngờ khi gặp Lãnh Ngạo ở đây, anh ta tiến lên hỏi thăm :
" Nam Cung tổng, lâu rồi không gặp tại sao anh lại ở đây? "
Lãnh Ngạo : " Tại sao tôi lại không thể ở đây? "
" Bởi vì, vì…" Lâm Phong nói tới đây thì không biết giải thích như thế nào.
Bỗng dưng anh ta như nghĩ ra gì đó nhìn Lãnh Ngạo rồi nhìn Băng Tâm
Lâm Phong : " Anh và bảo bối nhà tôi… Hai người? " Lãnh Ngạo chỉ cười không trả lời.
Băng Tâm nhìn Lâm Phước nói :
" Ba vào trong thôi.
Con còn có người muốn giới thiệu với ba đấy.
"
" Được được, vào thôi nào con gái."
Nhóm người mau chóng vào trong tổng bộ của Huyết Long.
Tiến vào phòng khách nơi nghỉ ngơi của những người giữ chức vụ quan trọng trong bang.
Băng Tâm đỡ Lâm Phước ngồi xuống, khi vừa mới ngồi xuống chưa kịp uống chén trà ông đã hỏi
" Băng Tâm à, hồi nãy con nói với ba con muốn giới thiệu cho ba biết một người đó là ai vậy? "
Băng Tâm nghe ông hỏi thì đứng dậy kéo Lãnh Ngạo tới trước mặt ông :
" Ba à , là anh ấy.
"
Lâm Phước : " Chàng trai này là.
"
" Cháu chào bác, cháu là Nam Cung Lãnh Ngạo, là vị hôn phu từ nhỏ của Băng Tâm.
" Lãnh Ngạo đáp.
Lâm Phước : " Vị hôn phu? Chẳng nhẽ cậu biết thân biết phận của con gái tôi.
"
" Dạ biết ạ.! " Lâm Phước quan sát chàng trai trước mắt, tướng mạo khôi ngô, ăn nói lưu loát.
Chắc hẳn là một nhân tài mới lọt vào mắt con gái ông.
Nghĩ tới đây Lâm Phước cười gật đầu.
Mọi người lại ngồi xuống với nhau trò chuyện vui vẻ..