Lãnh Ngạo xả đầy nước vào bồn tắm ôm Băng Tâm nhẹ nhàng đặt vào trong, anh tỷ mỉ tẩy rửa cho cô, lau đi như những giọt hồng đã khiến cô trở thành người phụ nữ của anh của riêng anh mà thôi.
Không biết là Lãnh Ngạo đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân hay đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô đối với anh.
Nhìn cơ thể mềm mại nửa chìm nửa nổi của cô trong nước du͙ƈ vọиɠ anh lại kêu gào.
Băng Tâm hơi mở mắt nhìn anh, ánh mắt người con gái ấy như tồn tại một loại ma lực khiến anh đám chìm, Lãnh Ngạo không tự chủ được tìm đến môi cô mà hôn, Băng Tâm cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Được cô đáp lại khiến Lãnh Ngạo rất hưng phấn nâng cô thể cô lên dùng nước ấm xối đi những bọt xà bông còn đọng lại trên người, anh dịu dàng hỏi cô :
" Bảo bối, có được không? " thấy cô nhẹ nhàng gật đầu anh mới bắt đầu ’ công việc ".
Đôi môi anh tìm đến môi cô mà dây dưa , đôi bàn tay luôn phiên trên dưới mà xoa nắn, bên trên thì nhào nặn, bên dưới thì trêu ghẹo, dẫn dụ.
Khi cảm thấy cơ thể cô có thể chấp nhận mình, anh mới đưa cậu em của mình từ từ tiến công len theo lối đi u tối Lãnh Ngạo khó khăn di chuyển khi mị thịt của cô cứ bóp chặt lấy anh.
" Bảo bối, thả lỏng đi em… " Con thỏ nhỏ trước lời dụ hoặc của con sói mà ngoan ngoãn nghe theo, cơ cô thể bắt đầu thả lỏng dần, nên Lãnh Ngạo di chuyển cũng đã dễ dàng hơn.
Chỉ một lát, con vật to lớn kia đã chôn sâu trong cơ thể cô mạnh mẽ ra vào, Lãnh Ngạo để cô dựa vào bức tường một tay nâng chân cô lên trườn theo cặp đùi trắng tìm đến cái mông tròn trịa mà nắn bóp.
Bên trên thì liên tục dày xéo nụ hoa trước ngực cô, cắи ʍút̼ nắn bóp.
" Lãnh Ngạo, lưng em đau.
" Tấm lưng cô do ma sát với bức tường mà hơi ửng đỏ, Lãnh Ngạo nghe vậy thì ôm cô lên để cô nằm xuống sàn tiếp tục luật động, theo từng cú thúc mạnh mẽ của anh là những âm thanh yêu kiều của cô vang lên, trong căn phòng tắm bây giờ ngập tràn mùi vị hoan ái.
Sau một hồi ’ làm việc ’ cực nhọc Lãnh Ngạo mới thỏa mãn mà phóng thích bản thân vào trong cô.
Anh ôm Băng Tâm hôn thật sâu lên môi cô, rồi một lần nữa ôm cô vào trong bồn tắm.
Lãnh Ngạo để Băng Tâm nằm lên người mình, hai người thoải mái ngâm trong làn nước ấm, Băng Tâm vô lực để yên cho Lãnh Ngạo muốn Làm gì thì làm.
Lãnh Ngạo hơi nâng người Băng Tâm dậy để lưng cô đôi mặt với mình, tay sờ theo từng đường nét hình xăm trên lưng cô, nhìn vết thương trên vai cô anh đau lòng mà hôn xuống.
Anh không bao nhiêu năm qua người con gái nhỏ bé này đã sống khó khăn thế nào, Lãnh Ngạo ôm lấy cô tựa cằm vào vai cô anh khẽ nói :
" Có đau không? "
Băng Tâm cứ nghĩ anh hỏi tới vết thương nên mỉm cười trả lời :
" Vết thương nhỏ không sao đâu? "
Lãnh Ngạo : " Anh hỏi hình xăm trên lưng em có đau không? " Băng Tâm nghe anh hỏi thì quay người lại, hôn lên môi anh một cái rồi trả lời :
" Hình xăm này đã có lâu lắm rồi, từ năm em tuổi, tiếp nhận bang phái của cha nuôi để lại sau đó đổi tên thành Huyết Long.
Nó đã theo em cũng năm rồi, khi xăm thì rất đau, nhưng bây giờ thì không đau nữa.
‘’
Lãnh Ngạo lại vòng tay ôm lấy cô cái ôm rất chặt anh nói :
" Bảo bối, từ này về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa đâu.
" Băng Tâm nghe anh nói vậy thì cũng cười đưa tay ôm lấy anh trêu chọc nói :
" Haha Lãnh Ngạo em là thủ lĩnh của Huyết Long đấy, cần anh bảo vệ sao? Một tổng tài như anh lại đòi bảo vệ người trong Hắc Đạo như em.
"
" Bảo bối thực ra anh là… "
Băng Tâm : " Em biết anh có thế lực nhưng Bạch Đạo khác Hắc Đạo khác, em tự bảo vệ mình được yên tâm.
"
" Anh là… "
Băng Tâm : " Thôi được rồi, em đồng ý cho anh bảo vệ em được chưa mau bế em ra ngoài đi, nước lạnh rồi.
"
" Tuân lệnh bảo bối đại nhân.
" Dứt lời Lãnh Ngạo liền đứng dậy quấn khăn tắm và ôm cô ra ngoài.
Sau khi đã xấy tóc cho cô xong anh tiến lại phía tủ quần áo của mình lấy cho cô chiếc áo sơ mi và cả hai cùng nhau tiến về phía giường.
Lãnh Ngạo thoải mái để cô nằm trên ngực anh hạnh phúc ôm lấy thiên hạ vào lòng.
Về chuyện thân phận của mình anh sẽ tìm cơ hội để nói với cô.
Trong không gian yên lặng, bỗng có tiếng động vang lên, là bụng của Băng Tâm đang biểu tình.
Lãnh Ngạo : " Bảo bối, em đói rồi sao? "
" Ừm, từ tối tới giờ chưa được ăn gì lại còn bị người ta ăn tới một mẩu xương cũng không còn nữa.
"
Lãnh Ngạo có vẻ hơi oan ức nói :
" Là em bắt đầu trước mà.
"
" Anh dám trách em sao? " Vừa nói Băng Tâm vừa đánh vào ngực anh.
Lãnh Ngạo : " Haha, Bảo bối là lỗi của anh, là lỗi của anh, đừng giận ha.
"
" Như vậy còn được.
" Băng Tâm lườm anh một cái rồi lại nằm xuống tựa đầu vào ngực anh.
Lãnh Ngạo : " Như vậy đi bảo bối, anh xuống bếp nấu cho em một chút cháo nha.
"
" Anh biết nấu sao? "
Lãnh Ngạo dương dương tự đắc đáp : " Đương nhiên chồng của em là một người giỏi việc nước đảm việc nhà đấy.
"
" Thôi em đừng luyên thuyên nữa, mau đi đi em đói quá.
"
Lãnh Ngạo : " Vậy bảo bối em chờ anh nha anh đi một lát sẽ trở lại.
" Băng Tâm gật gật đầu, Lãnh Ngạo hôn nhẹ lên trán cô rồi xuống giường.
Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của anh vẫn rất vui vẻ đôi lúc còn cười nữa.
Mới chỉ hơn h sáng nhưng hạ nhân trong nhà đã dậy và chuẩn bị bữa sáng, họ thực sự rất ngạc nhiên vì vị thiếu gia cao cao tại thượng nhà họ hôm nay lại dậy sớm như vậy còn cười nữa? Ảo giác chắc chắn là ảo giác.
Khi anh tới phòng bếp quản gia khá ngạc nhiên khi anh có mặt ở đây sớm như vậy.
" Chào buổi sáng thiếu gia, sắc mặt hôm nay của cậu rất tốt, chắc hôm qua ngủ rất ngon.
Cậu cần gì sao? "
’ Có được ngủ miếng nào đâu mà ngon.
’ Anh cười cười nghĩ thầm.
Lãnh Ngạo : " Bác không cần quan tâm tới tôi, tôi chỉ tới đây nấu chút cháo rồi lê phòng thôi, bác cứ làm việc đi.
"
Bác Phúc khó hiểu hỏi lại :
" Thiếu gia muốn ăn cháo sao? vậy để tôi cho người làm rồi mang lên cho cậu.
"
Lãnh Ngạo : " Không cần.
Tôi tự làm được rồi, người khác nấu không ngon.
Bác cứ làm việc đi, không cần lo cho tôi, đi đi.
" Mặc dù bác Phúc thấy anh cứ là lạ nhưng vẫn nghe lời không hỏi nữa và đi làm việc của mình.
Sau hơn ’ Lãnh Ngạo cũng đã nấu xong một tô cháo thịt băm thơm ngon, quay về phòng thì thấy Băng Tâm đã ngủ nên cũng không muốn đánh thức cô dậy.
Nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống tủ cạnh giường, hết sức cẩn thận anh vén trăn nằm xuống giường và ôm lấy thiên hạ của mình chìm vào giấc ngủ..