Lãnh Ngạo theo như địa chỉ mà Băng Tâm nói, nên anh đã đến và đón được cô.
Xe chạy đến trước cổng của Nam Cung Viên, vệ sĩ thấy anh thì mau chóng mở cửa.
Lãnh Ngạo giao xe lại cho bảo vệ lái vào gara rồi cùng cô đi bộ, vào trong.
Trên đường đi cả hai không ai nói với ai câu gì, họ đều tuân theo tiêu chí ’ im lặng là vàng.
’ Gia nhân cùng bảo vệ thấy anh đều cung kính cúi chào, bọn họ ai nấy đều rất ngạc nhiên mà nhìn vào Băng Tâm, còn cô thì vẫn giữ thái độ điềm nhiên mà quan sát xung quanh.
Lãnh Ngạo thấy cô nhìn xung quanh như vậy thì lên tiếng hỏi :
" Em có muốn đi tham quan xung quanh không, anh dẫn em đi.
"
‘’ Không cần đâu.
" Băng Tâm trực tiếp từ chối.
Quản gia được thông báo là Lãnh Ngạo trở về nên mau chóng ra đón tiếp, khi thấy anh đi bên cạnh một người con gái thì rất ngạc nhiên, nhưng có tò mò đến đâu thì ông cũng chỉ là người dưới, không có tư cách hỏi đến chuyện của cậu chủ.
Mã Phan, quản gia cùng vài người cô hầu gái đi về phía anh hơi gập người nói :
" Thiếu gia đã về.
" Băng Tâm thấy một màn trước mắt thì có phần khinh bỉ, nói nhỏ :
" Sao giống như hoàng tử về cung vậy? " Tuy là Băng Tâm nói nhỏ nhưng thính giác của anh rất nhạy bén nên đã nghe thấy.
Lãnh Ngạo bị câu nói này của cô chọc cười, quản gia và hạ nhân mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh.
Thiếu gia nhà họ xưa nay luôn lạnh như tảng đá vậy.
Phan quản gia chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn sau khi ba mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông thì người mà khiến cho anh cười chỉ có mình Doãn Tiểu Linh, đại tiểu thư Doãn Gia , nhưng từ Khi nghe tin dữ của cô ấy nụ cười của thiếu gia dường như cũng biến mất, nếu có cười thì cũng chỉ là đối phó.
Vậy mà hôm nay cậu ấy lại cười tươi như vậy, xem ra cô gái này rất đặc biệt.
Phan quản gia vừa quan sát cô, vừa suy nghĩ :
’ Cô gái này thật xinh đẹp, nhưng có vẻ lạnh lùng xa cách.
Rất giống một người… ’ Suy nghĩ vừa dứt Phan quản gia liền chuyển ánh mắt lên người Lãnh Ngạo.
Thấy ánh mắt của lão quản gia nhìn mình anh hiểu ông đang nghĩ gì nên giả bộ như không thấy.
Lãnh Ngạo : " Bác Phan ông nội đâu, ông nội Doãn nữa, hai ông đã ngủ chưa ? "
" Thưa thiếu gia, nhị vị lão gia vừa ăn cơm xong hiện giờ hai người họ đang đánh cờ ở gần hồ cá.
Cậu có cần tôi đi thông báo không? "
Lãnh Ngạo : " Không cần, bác đi làm việc đi.
" Phan quản gia gật đầu rồi rời khỏi.
Loáng thoáng Băng Tâm vẫn nghe được mấy cô hầu hái bàn tán.
Người " Woa cô gái kia xinh thật đấy.
"
Người " Ừ.
đúng là rất đẹp, mà đây là lần đầu thiếu gia đưa phụ nữ về nhà cô gái này ắt hẳn rất đặc biệt, ôi tim tôi đau quá vỡ ra rồi."
Người ‘’ Cô bớt ảo tưởng đi, đi mau lên không lại gặp chuyện.
"
Nghe như vậy cô thầm nghĩ : ’ Lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà sao? ’ Thấy cô cứ ngẩn người nên anh đã gọi :
‘’ Băng Tâm đi thôi.
‘’
‘’ Hả…? Ò.
" Băng Tâm nhìn hướng đi là nhà chính nên thắc mắc hỏi anh :
" Nhà anh xây hồ cá trong nhà sao?"
Lãnh Ngạo : " Không có.
Là ở bên ngoài phía đình nghỉ mát.
"
" Vậy tại sao lại đi vào nhà.
" Lãnh Ngạo dừng bước chân xoay người nhìn cô trả lời.
" Thời gian còn sớm, anh đi làm cả ngày rồi nên muốn đi tắm trước rồi mới đi gặp ông có được không.
"
Băng Tâm : " Vậy thì anh cứ đi.
Chỉ cần chỉ đường cho tôi tới hồ cá tới hồ cá tôi tự đi.
"
" Chẳng lẽ em ghét anh tới vậy? Ở cạnh anh một chút em cũng không muốn sao? ‘’
Băng Tâm : " Tôi rất bận…"
" Anh biết em bận, nhưng anh chỉ tắm một lát thôi, rồi sẽ đưa em đi gặp ông được chứ? " Nói rồi anh liền cầm lấy tay cô kéo cô cùng đi, Băng Tâm cũng không phản kháng mà thuận theo đi cùng anh.
Vào tới phòng khách anh mới buông tay cô ra mà nói :
" Phòng anh ở lầu .
Anh lên tắm một chút em cứ xem nhà thoải mái coi như là nhà mình "
’ Vì trước sau gì cũng thế mà.
’ Đương nhiên nửa vế sau chỉ là tự nói với lòng
Sau khi Lãnh Ngạo đi Băng Tâm cũng quan sát xung quanh.
Bố cục thiết kế rất sang trọng, tinh tế mà sa hoa Với nền trắng là chủ yếu.
Cô không phải là người có tính tò mò nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dần bước lên lầu.
Nghe thấy có tiếng nói cùng tiếng bước chân dưới lầu Băng Tâm liền nấp vào bước tường gần đó nhìn xuống
Nam Cung lão : " Doãn lão ông mau lên đi, nghe nói hôm nay thằng nhóc đó dẫn một cô gái về đây còn rất là xinh đẹp đấy.
Hai ta phải mau lên mới thấy được mặt cháu dâu."
" Tôi biết rồi ông đừng có hối tôi, mà Tiểu Ngạo đâu, cháu dâu đâu?"
Nam Cung lão : " Phải ha đâu rồi ta.
Lão Phan, lão Phan.
" nhìn một lượt xung quanh không thấy người Nam Cung lão mới gọi quản gia, nghe thấy có người gọi mình lão quản gia mới chạy từ trong bếp ra.
" Lão gia, ngài tìm tôi sao? "
Nam Cung lão : " Phải, Phải.
Lãnh Ngạo nó đâu rồi còn cả cô gái nó dẫn về đâu.
? "
" Thưa lão gia, cô cậu ấy chắc là trên lầu ba.
" Nghe được câu trả lời Doãn lão vội thúc giục ông bạn già của mình :
" Ông bạn mau đi thôi chắc là tụi nó ở trên phòng đi đấy, lên gặp cháu dâu thôi.
" Băng Tâm đứng từ xa nhìn ông nội mình mà nước mắt lưng chòng, cô thực sự rất nhớ ông, rất muốn được chạy ra ôm lấy ông và khóc như một đứa trẻ nhưng hiện tại cô không thể, mối thù gϊếŧ cha chưa trả cô không thể để cho mình yếu đuối như vậy.
Tiếng bước chân của hai ông ngày càng gần Băng Tâm chỉ đành đẩy cửa bước vào một căn phòng trốn tạm, định khi không còn nghe thấy tiếng động mới ra ngoài nhưng cô lại bị căn phòng này thu hút.
Tuy Đèn phòng không được bật nhưng nhờ vào đèn led trang trí trên khung ảnh mà cô vẫn có thể thấy được người trên tấm ảnh.
Bé gái trong tấm ảnh là cô khi còn nhỏ, hơn nữa không phải một tấm mà là rất nhiều.
Tay Băng Tâm lướt qua vài tấm ảnh trên tường, nâng lên một bức ảnh được đặt trên kệ.
Trong ảnh là hình đứa trẻ một trai một gái nhìn nhau cười rất tươi, ngón tay thon dài lướt qua mặt bé trai ấy, Băng Tâm cũng cười.
Tất cả những thứ này là Lãnh Ngạo đã chuẩn bị? Nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa Băng Tâm liền rời đi, ông nội cô đã gặp được rồi nếu còn nán lại thêm nữa e rằng sẽ bị phát hiện.
Vừa mới bước ra khỏi cửa cô gặp phải lão quản gia, ông ấy thấy cô bước ra từ căn phòng này thì bị dọa sợ.
Căn phòng này rất ít người có thể ra vào ông là người phụ trách dọn dẹp, nhưng do quên khóa cửa nên lên xem lại nào ngờ lại có người từ trong đó bước ra.
Phan quản gia sau khi khóa phòng nhìn xung quanh xác định không có ai thấy mới kéo tay Băng Tâm rời khỏi.
Đến nơi không có người mới buông cô ra thấy mặt cô hiện lên vẻ không vừa lòng ông biết bản thân thất lễ nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, Bác Phan nhìn cô áy náy nói :
" Tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi tôi không cố ý mạo phạm chỉ tại chúng ta phải mau chóng rời khỏi nếu không có người thấy cô vào căn phòng đó mà để thiếu gia biết cậu ấy sẽ rất tức giận.
"
Băng Tâm : " Tức giận? Tại sao? " Bác Phan, thấy cô gái này tính cách đặc biệt lại được thiếu gia đưa về sợ cô ấy sẽ làm điều gì đó sai khiến thiếu gia nổi trận lôi đình mà trút lên cô ấy thì tội.
" Tiểu thư mới tới, có điều không biết.
Tại Nam Cung Viên này có hai nơi gọi là ’ Cấm Địa ’ Nếu không có chuyện tuyệt đối không bén mảng tới.
Thứ nhất là nhà kính, thứ hai chính là căn phòng mà cô mới bước vào.
Hai nơi này đều có ý nghĩa đặc biệt với thiếu gia, nên hạn chế người ra vào.
"
Băng Tâm lại đang mải chìm trong suy nghĩ riêng nên không để ý lời bác Phan cho lắm.
’ Căn phòng thì mình có thể hiểu còn nhà kính là ý gì? ’ Thấy cô không trả lời bác Phan gọi lại lần nữa xác nhận :
‘’ Tiểu thư cô hãy nhớ lời tôi nói đấy, còn bây giờ tôi đi xuống bếp pha trà an thần cho hai gia đã.
Tiện thể cô có muốn uống gì không? "
Băng Tâm : " Không cần đâu, bác đi đi.
‘’.