“Trời ạ, đây là cửa hàng của mẹ Bối Bối mà”, một cô đang chọn quần áo trông thấy Bối Bối liền kinh ngạc kêu lên, Bối Bối quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ xa lạ đang kích động nhìn mình. Người phụ nữ ấy rút một chiếc máy ảnh từ trong túi xách ra hướng về phía Bối Bối chụp vài tấm, Bối Bối thích chụp ảnh nhưng mà cô bé không thích bị người lạ chụp lung tung, vì vậy Bối Bối rất tức giận, đôi lông mày khẽ giật giật, bé lập tức vươn bàn tay lên che kín mặt, rồi la lên “Không được chụp Bối Bối, không cho phép, không cho phép”, người phụ nữ nghe thấy giọng nói đáng yêu của bé thì lại càng hưng phấn hơn, “Trời ơi, trời ơi, con bé còn dễ thương hơn cả trong ảnh, cô thích con quá, thích chết đi được.”
Dương Tiểu Phàn nghe thấy Bối Bối hét thì lập tức chạy lại ôm Bối Bối vào trong lòng, cảnh giác nhìn người phụ nữ kia,
“Chị chính là mẹ Dư Bối đúng không? Hoá ra mẹ Dư Bối xinh đẹp tới thế, bảo sao lại sinh được một bé con như Bối Bối.”
Người phụ nữ xa lạ đó tên là Lưu Hàm Dịch, đã có con trai tuổi, chồng bà là người phụ trách của một diễn đàn nổi tiếng trên mạng, từ khi trông thấy ảnh của Bối Bối trên “BabyTree”, Lưu Hàm Dịch luôn để ý nghe ngóng tin tức của Bối Bối ở khắp nơi, vì bà muốn tận mắt thấy tiểu công chúa trong ảnh chụp, hôm nay lại vừa khéo gặp gỡ ở đây.
Biết chủ cửa hàng LoveBaby là mẹ Bối Bối thế là bà liền hào phóng mua rất nhiều quần áo, lại còn trả bằng thẻ vàng, bà bảo về sau sẽ thường xuyên tới chơi với Bối Bối. Dương Tiểu Phàn thấy Lưu Hàm Dịch không có ác ý, vả lại cũng khá nhiệt tình, nên đã kết bạn với chị ta và hai người cho nhau số điện thoại để liên lạc. Trước khí đi, Lưu Hàm Dịch vẫn kịp lôi kéo Bối Bối chụp hơn chục tấm ảnh nữa mới thôi.
Sau khi về nhà, tâm trạng của Lưu Hàm Dịch vẫn kích động như cũ, bà lập tức đem ảnh chụp rửa ra rồi đăng lên blog ở BabyTree của mình, đồng thời chia sẻ cả địa chỉ cửa hàng LoveBaby của mẹ Dư Bối.
Càng ngày càng nhiều bạn ở Nuôi nuôi dưỡng đến LoveBaby tìm Bối Bối, vì vậy Dương Tiểu Phàn mới biết địa chỉ cửa hàng mình đã được Lưu Hàm Dịch chia sẻ trên “BabyTree”, bà nghĩ đây là cơ hội thu hút khách hàng tốt cho LoveBaby nên cũng chẳng hề giấu giếm, Dương Tiểu Phàn chia sẻ luôn cả địa chỉ của LoveBaby ở thành phố H và thành phố S, hoan nghênh mọi người đến chơi.
Nhưng không ngờ quyết định này của Dương Tiểu Phàn khiến Đồng gia thiếu chút nữa đánh mất Bối Bối.
Gần đây tâm trạng của Bối Bối không được tốt chút nào, ngay cả kem vị dưa Ha-Mi yêu thích mà bé cũng chẳng muốn ăn, tất cả chỉ bởi anh phải thi giữa kì, mẹ không đồng ý để bé suốt ngày quấn lấy anh, cũng không đưa bé tới nhà anh chơi, Bối Bối nằm trong chăn, vô cùng đau lòng, chợt trở mình bật dậy, rồi chưa kịp đeo dép vào đã ôm gấu lớn đi tìm ba mẹ.
Nhưng mà phòng ba mẹ đã khoá, chẳng lẽ bọn họ trốn Bối Bối để ở trong phòng ăn món gì đó ngon sao, Bối Bối kiễng chân, dán chặt tai lên cửa, định bắt quả tang ba mẹ, có điều nghe ngóng một lúc thì bé chẳng còn chút hứng thú nào cả, toàn “A a.. ưm ưm.. Hừ hừ”, không vui chút nào.
Bối Bối nhớ anh quá bèn lén lút chạy đến phòng khách, suy nghĩ một lúc, bé chạy về phòng, lấy một tờ giấy từ trong cặp sách ra, trên đó có viết số điện thoại của anh, anh nói nếu bé nhớ anh thì gọi theo số này là có thể tìm thấy anh. Chắc chắn anh không lừa Bối Bối đâu nhỉ.
Không lâu sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói mang theo sự không chắc chắn.
“Bối Bối?” Sa Nghị nhìn đồng hồ, đã giờ đêm rồi, bình thường vào giờ này thì Bối Bối đã ngủ say, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, tim Sa Nghị lập tức nhói lên, tay phải siết chặt điện thoại.
“Anh, anh giỏi thế, thoáng cái đã đoán ra Bối Bối” nghe thấy giọng nói vui sướng của Bối Bối, Sa Nghị mới bình tĩnh lại, cô bé này, Sa Nghị khẽ cười xoa xoa trán, tuy nói chuyện qua điện thoại nhưng anh cũng có thể đoán lúc này đôi mắt của bé đang sáng bừng lên, miệng thì há hốc. Anh đương nhiên biết là cô, số điện thoại của anh chỉ có ba mẹ và một hai tên bạn thân biết mà thôi, mấy tên kia chắc chắn sẽ không gọi cho anh muộn như vậy, ba mẹ thì đều ở nhà, vậy chỉ có thể là Bối Bối.
“Bối Bối, trễ rồi sao em chưa ngủ, gọi điện thoại vì nhớ anh à?”
“Nhớ, Bối Bối không được gặp anh nên nhớ lắm, nên ngủ không được.”
“Anh cũng nhớ Bối Bối, Bối Bối ngoan, sáng mai anh đón em được không, bây giờ em ngủ đi, muộn rồi”
“Nhưng mà Bối Bối đang ở một mình, em sợ ”
“Một mình? Cô và chú đâu? Tại sao lại để em một mình ở nhà!”
“Ba mẹ ở trong phòng chơi trò chơi, a a ưm ưm, còn khoá cửa phòng nữa” Bối Bối nằm trên sô pha, cô bé đem gấu bông để sau người rồi dựa lên bụng gấu, một tay cầm điện thoại, một tay sờ bàn chân nhỏ bé của mình.
Sa Nghị cũng biết cô và chú đang làm gì, đầu đầy vạch đen, anh không biết phải giải thích thế nào cho Bối Bối hiểu đó không phải là một trò chơi, dỗ dành mãi bé mới lưu luyến cup điện thoại đi ngủ. Nằm trên giường, đầu Sa Nghị gối lên hai cánh tay, có lẽ nên mua cho bé một cái di động, nếu không mỗi lần muốn nghe thấy giọng nói của Bối Bối thì lại phải gọi tới điện thoại bàn của nhà bé, như thế anh thấy rất ngượng.
Sa Nghị ngồi dậy, suy nghĩ một chút rồi đến phòng làm việc của ba
“Bối Bối ”
“Dạ?” đang ăn bánh gato thì Bối Bối chợt bị Sa Nghị ôm vào lòng.Bé cảm thấy dường như gần đây anh trai đã cao lên, ngồi ở trong lòng anh, bé phải đứng dậy mới có thể chạm tới đôi mắt anh, rồi bé khẽ nhún nhảy trên người anh.
Trưa nào hai người cũng cùng đi tới căn tin ăn cơm, Sa Nghị biết Bối Bối thích ăn đồ ngọt, lúc nào cơm nước xong xuôi bé cũng ầm ĩ đòi ăn kem, vì vậy nếu Bối Bối ngoan ngoãn ăn cơm thì anh sẽ thưởng cho bé một cốc kem. Ngày nào cũng như ngày nào, anh ôm bé, rồi cho bé ăn, rồi ngắm nhìn bé.
“Cho em nè.” Sa Nghị xoè bàn tay, trong tay anh là một chiếc di động xinh xắn màu hồng nhạt.
“Điện thoại?” Bối Bối không tin dùng ngón tay di di lên chiếc di động trong tay Sa Nghị.
” Ừ ” Sa Nghị khẽ ngừng lại, “Mua cho em đấy”
“Bối Bối dùng điện thoại để làm gì?” bé nhìn anh. Dù sao cô bé mới học lớp chưa cần tới di động.
“Có điện thoại rồi Bối Bối lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, lúc nào anh cũng có thể tìm được em.”
“A, tuyệt quá” Bối Bối nhảy cỡn lên, “Hì hì” cô bé nở nụ cười mờ ám để bánh ngọt xuống, nắm lấy áo Sa Nghị, thuận tiện leo lên, Sa Nghị không biết Bối Bối định làm gì, sợ bé ngã, nên anh vội vàng đỡ bé bằng một cánh tay.
“Moa~ ”
Sa Nghị cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dán lên trên mặt mình, nơi chóp mũi anh thoáng ngửi thấy mùi dưa Ha-mi thoang thoảng, sau đó, một âm thanh thân mật vang dội trong đầu anh, báo cho anh biết Bối Bối vừa hôn anh. Tim anh trở nên bay bổng….
Đang lơ lửng trên mây thì anh lại nghe thấy lời tuyên bố của cô bé, một lần nữa “Anh à, em rất thích anh đấy~”.
Ánh mắt anh chậm rãi đặt vào cô bé con đang ngồi trong lòng mình, mùi thơm của chiếc bánh kem mà Bối Bối ăn vẫn còn vương vấn, dường như tấm màn che đậy tình cảm của anh đã bị vạch trần, anh chỉ muốn cả đời này được ôm lấy Bối Bối, chỉ Bối Bối mà thôi.
Lúc này cô bé xoay người lại, trong tay vẫn còn cầm một miếng bánh bơ, bé chìa tay, giơ ra trước mặt Sa Nghị.
“Nào, a ~” Bối Bối nhìn Sa Nghị: “Ăn một miếng đi anh…ngọt lắm, ngon lắm ý”
Anh há mồm, ăn luôn không hề do dự, dù bình thường anh tuyệt đối không bao giờ ăn bơ. Trong nháy mắt, hương vị ngọt ngào như mật nhưng hơi ngấy lan tỏa tới từng ngõ ngách trong khoang miệng, thậm chí, lan tới tận đáy lòng anh.
Vị ngọt ngào này còn khiến anh yêu thích hơn cả mật ong.
Rất giống, anh thích cái cảm giác khi anh thích bé, anh luôn muốn cưng chiều bé con vô điều kiện.
Luôn chờ đợi, mong ngóng và tìm đủ mọi cách dù thản nhiên hay là đau khổ, đều chỉ để có thể thấy bé con thoả mãn và hạnh phúc
Bối Bối, bảo bối của anh, bé con đáng yêu này….. là của anh.
Bé như một cây đinh đã ghim chặt vào trong lòng anh, phải chăng, trong lòng bé lúc này, cũng đã bắt đầu nảy mầm