Tuyết Nhi không đáp, Hàn Phong vội hỏi tiếp
- Em giận anh?
Cô vẫn im lặng không trả lời, anh sợ cô không vui nên liền rút tay lại không ôm cô nữa.
Tuyết Nhi quay người lại ôm lấy Hàn Bạch Phong, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc mà thút thít
- Hức...hức...hức
- Anh xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc
Hàn Bạch Phong chẳng biết chuyện gì nhưng đã cuống cuồng xin lỗi
- Em rất rất giận anh, chuyện lớn như thế sao lại giấu em?
- Là anh không tốt, đã để em chịu khổ
Tuyết Nhi nhéo mạnh vào tay anh, lên tiếng trách móc
- Anh còn dám nói, anh có biết em đợi anh ba tháng rồi không? Có giỏi thì anh ngủ tiếp luôn đi
- Còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết?
Cô ngước mặt lên nhìn Hàn Bạch Phong, giọng rất nghiêm túc.
Anh dùng tay lau đi nước mắt còn đọng trên gương mặt xinh đẹp rồi hỏi
- Em muốn biết chuyện gì?
- Tất cả
Mọi người ở ngoài cũng đều sốt ruột, không biết hai người có làm lành hay không.
Thế là Thiên Anh liền khẽ mở cửa phòng nhìn trộm.
Cảnh tượng trong phòng thu vào tầm mắt, cô vội khép cửa lại rồi cười tươi
- Không còn gì nữa rồi, chúng ta nên về thôi ba
------------
Hàn Bạch Phong và Tuyết Nhi cùng nằm trên chiếc giường lớn.
Cô vòng tay ôm lấy anh, chui rúc vào vòm ng ực rắn chắc.
Hàn Bạch Phong bắt đầu giải thích bằng giọng trầm trầm
- Năm đó, anh đuổi hết đám người làm ở biệt thự bởi vì trong đó có nội gián.
Với lại, anh cũng muốn ăn cơm do chính tay em nấu.
Anh không cho em vẽ thiết kế bởi vì JK là tập đoàn thời trang.
Nếu lỡ những bản thiết kế của em rơi vào tay chúng...anh không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra
- Còn về chuyện...thuốc tránh thai...
Anh ngập ngừng nói tiếp
- Lúc đầu anh đưa em là thuốc tránh thai bởi vì trong thời điểm đó quá nguy hiểm để em sinh con.
Anh đã suy nghĩ đến những biện pháp khác nhưng để em hiểu lầm và che mắt người ngoài thì chỉ có nó...Nhưng sau đó lọ thuốc tránh thai em dùng anh đã đổi lại thành thuốc bổ
- Em còn muốn biết chuyện gì nữa
Tuyết Nhi im lặng suy nghĩ một lát rồi ngước mặt lên nhìn anh
- Ngày đầu em làm thư ký cho anh, tại sao anh lại hành em đi pha cà phê
- Lúc đó...anh chỉ là muốn trêu chọc em thôi
Hàn Bạch Phong nhớ đến đây thì lại phì cười.
Tuyết Nhi tiếp tục hỏi như để giải đáp khúc mắc bấy lâu
- Còn chuyện...chuyện đó...
Cô có hơi đỏ mặt, trái lại Hàn Bạch Phong lại rất mặt dày nói, hoàn toàn không biết ngượng ngùng
- Lần đầu tiên là bởi vì anh không kiềm chế được.
Lần thứ hai, thứ ba...đều là bởi vì anh ghen đó.
Anh gần như tức điên lên khi em nói chuyện với tên đàn ông khác.
Dù thuốc em uống là thuốc bổ nhưng lúc đó không phải là thời điểm thích hợp để có thai nên những lần làm chuyện đó anh đã rất kiềm chế thế nên...nó cũng chỉ vỏn vẹn vài lần
- Anh...
Tuyết Nhi cạn lời, không biết nói gì chỉ đành trốn ánh mắt của anh đang nhìn mình
- Đêm tân hôn, anh ở trong phòng tắm chính là để thử bao.
Nhưng ai ngờ anh lại dị ứng với nó, khắp người đều nổi mẫn đo.
Không còn cách nào khác anh đành đưa lọ thuốc tránh thai cho em.
Nếu em không tin thì có thể kiểm chứng
- Anh...anh vô liêm sỉ
Nói ra những lời này không biết ngượng hả?
- Anh bắt em cùng anh diễn kịch với người ngoài chính là muốn em càng ghét anh
Hàn Bạch Phong lại nói tiếp.
Lúc này, cô lại ngớ người, thì ra năm đó cứ ngỡ là cùng anh diễn kịch lừa mọi người nào ngờ Tuyết Nhi lại là
khán giả cho vở kịch của Hàn Bạch Phong
- Anh rất có tố chất làm diễn viên
Tuyết Nhi cảm thán khả năng diễn suất của Hàn Bạch Phong.
Cô lại nhớ ra gì đó liền hỏi tiếp
- Sao anh biết em bị Nghiêm Tinh Trình bắt mà đến cứu? Còn nữa, tại sao anh biết Lăng Sở là chủ tịch JK?
- Đơn giản thôi, bởi vì anh là Hàn Bạch Phong
Anh ôm Tuyết Nhi chặt hơn như thể sợ người con gái này lại rời đi
- Ngày kỉ niệm thành lập TK, anh biết em chính là bị hãm hại nhưng anh bất đắc dĩ phải nói ra những lời khiến em bị tổn thương.
Khoảnh khắc anh biết con của chúng ta mất, anh dường như sụp đổ.
Nghĩ đủ cách bảo vệ em nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ con chúng ta.
Lúc đó, anh rất muốn đến bệnh viện với em nhưng để em ghét anh mới chính là cách bảo vệ em tốt nhất nên anh đành thôi
- Hứa với em một chuyện được không? Sau này có chuyện gì cũng khồn được giấu em.
Chúng ta bỏ lỡ nhau ba năm rồi, em không muốn chúng ta lại tiếp tục bỏ lỡ nhau đâu
- Anh hứa với em
Nằm trong lòng anh một lúc, Tuyết Nhi nhìn Hàn Bạch Phong cất giọng khiến người ta tò mò
- Em có hai chuyện này muốn cho anh biết
- Hửm?
Hàn Bạch Phong ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo của Tuyết Nhi, không để anh đợi lâu cô tiếp tục
- Em đã nhớ ra anh là người năm đó, người đã hứa sẽ lấy em vào năm em hai mươi ba tuổi
- Còn một chuyện nữa, thật ra đơn ly hôn đó nó vẫn còn ở trong túi xách của em.
Em không có dũng khí để cắt đứt quan hệ với anh
- Thật không?
Tuyết Nhi khẽ gật đầu, khỏi cần phải nói cảm xúc Hàn Bạch Phong lúc này.
Anh vui sướng đến khó tả, chỉ biết ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ nhắn
Cuối cùng tình yêu mười một năm của Hàn Bạch Phong dành cho nhóc con ngày nào cũng đã có được hạnh phúc.
Sau tất cả mọi hiểu lầm, họ cũng đã về bên nhau
- Về biệt thự sống với anh đi
Hàn Bạch Phong bỗng đưa ra lời đề nghị.
Tuyết Nhi có do dự đôi chút, cô vẫn chưa nói việc này cho ông ngoại và cậu biết
- Nhưng...được rồi, em về cùng anh
Tuyết Nhi gật đầu đồng ý.
Tạm thời cứ như vậy đi, sau này cô sẽ giải thích với gia đình mình sau
Tuy đã tỉnh lại nhưng anh vẫn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi sức khỏe.
Trong suốt những ngày này, Tuyết Nhi đều đến bệnh viện.
Có khi cô còn đem theo cả hồ sơ để xử lý rồi ở lại đến tận chiều
Tuyết Nhi ngồi ở ghế, để tài liều trên đùi chăm chú xem xét.
Trên bàn còn có một đ ĩa táo đã được gọt sẵn.
Nói là để cho anh những nãy giờ toàn chỉ thấy cô đụng tay vào chiếc đ ĩa
Thấy cô chẳng hề đoái hoài đến mình, Hàn Bạch Phong cất giọng để gây sự chú ý
- Anh muốn ăn
Cô định đưa một miếng táo cho anh nhưng nhìn lại trong đ ĩa đã trống trơn.
Tuyết Nhi nhìn anh cười ngượng
- Để em gọt táo cho anh
- Anh không muốn ăn táo
Hàn Bạch Phong nắm lấy tay cô, Tuyết Nhi khó hiểu nhìn lại anh.
Hàn Bạch Phong giở giọng không biết xấu hổ nói
- Anh muốn...ăn em
Tuyết Nhi bỏ tài liệu sang một bên, vội xua tay, lắc đầu cuống cuồng từ chối
- K…không được...chuyện đó không được...không được
Cô lại lầm bầm trong miệng
- Em chưa sẵn sàng
- Anh hiểu mà
Giọng anh thoáng buồn đôi chút, có lẽ dù tha thứ nhưng Tuyết Nhi vẫn sẽ nhớ về quá khứ đau buồn
Ngày xuất viện cũng đã đến, anh và cô được Hạo Vũ lái xe đưa về biệt thự.
Trong suốt quãng đường, Hàn Bạch Phong luôn ôm Tuyết Nhi thật chặt, làm cô vô cùng mắc cỡ
- Hạo Vũ còn ở đây mà, cậu ấy nhìn bây giờ
- Nếu dám nhìn, anh sẽ đuổi việc cậu ấy
Anh bá đạo nói rồi vẫn tiếp tục ôm cô đến đã đến tận nơi
Hạo Vũ lúc này chỉ biết thở dài, tại sao dù là năm đó hay năm này thì người ngồi không mà bị dính chưởng cũng đều là cậu.
Đứng trước cổng biệt thự, Tuyết Nhi hồi tưởng lại tất thảy những sự việc trước đây.
Anh thấy cô ưu tư thì liền vội cất tiếng
- Nếu em không thích vậy anh sẽ mua biệt thự khác
- Em không sao, chúng ta vào trong thôi
Bắt đầu đau thương ở đâu thì nên kết thúc ở đó
Tuyết Nhi có chút tò mò về căn phòng của mình.
Cô một mình bước lên lầu, mở cánh cửa ra, Tuyết Nhi có đôi chút bất ngờ.
Nội thất vẫn vậy nhưng đồ đạc của cô đã không còn
- Đi theo anh
Hàn Bạch Phong đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, anh nắm lấy tay cô giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng
Anh dẫn cô đến phòng của mình cùng Tuyết Nhi vào trong.
Căn phòng năm đó chỉ duy có đêm tân hôn là cô ở đây
Căn phòng treo bức hình cưới của cả hai, còn có vài ba tấm hình của riêng Tuyết Nhi.
Những đồ đạc của cô đều được Hàn Bạch Phong chuyển sang đây.
Tuyết Nhi bước tới chiếc tủ đầu giường, cầm lên bức ảnh cô gái mặc bộ váy trắng cô dâu
- Đây là phòng anh hay phòng em vậy?
Tuyết Nhi nhìn anh cười trêu chọc.
Nhìn vào của ai nghĩ đây là phòng của Hàn tổng chứ?
- Anh còn định treo thêm nữa kìa
Hàn Bạch Phong bước đến ôm lấy cô từ sau lưng, phát ra chất giọng trầm trầm đặc trưng
- Ba năm nay, ngày nào anh cũng nhớ em.
Sau này dù có chuyện gì cũng đừng rời xa anh có được không, Tuyết Nhi?
- Em không đi đâu hết, em ở đây với anh.
Nhưng sau này chúng ta không nhắc về quá khứ nữa được không?
- Được, anh hứa với em