Nghe có vẻ anh không thích cuộc sốnog hiện tại nhỉ?
Olivia không đáp mà chỉ nhún vai.
Lan Anh dừng một lúc lại tiếp tục
- Trước đây, tôi rất ngưỡng mộ cuộc sống của anh.
Muốn gì được đó, mua sắm cũng chẳng phải nhìn giá...nhưng nghe anh nói tôi không còn thấy ngưỡng mộ nữa
Dứt lời, Lan Anh lại quay sang gọi món.
Thường ngày nếu ăn cô chỉ chọn một trong hai nhưng hôm này là anh ta trả tiền nên dai gì mà không ăn cho thỏa thích
- Bà chủ, cho con thêm một đ ĩa sủi cảo
- Ăn như heo
- Tôi nghe đấy
Chưa đầy năm phút, một đ ĩa sủi cảo nóng hổi được mang ra.
Mắt Lan Anh lại sáng rỡ lên, cô không để ý đến người đối diện mà gắp một miếng bỏ vào miệng hài lòng.
Sủi cảo vẫn ngon như ngày nào.
- Cô định ăn hết à?
- Anh muốn ăn không?
Olivia không đáp, anh xoay mặt sang hướng khác.
Cô cũng không phải là người hẹp hòi, Lan Anh đẩy chiếc đ ĩa đến trước Olivia
- Nè
Anh liếc mắt xuống chiếc đ ĩa vẫn còn hai cái, hơi do dự rồi cũng cắn một miếng.
Mặt vẫn không biểu cảm gì nhưng trong lòng Olivia lại tấm tắc khen ngon
Cả hai ngồi thêm một lát thì gọi cô chủ quán tính tiền.
Olivia đưa ra một chiếc thẻ đen nhưng quán ăn bình dân thì làm gì quẹt thẻ được
Cô mất ví thì làm gì có tiền, cứ tưởng ai đó sẽ trả nào ngờ hắn ta lại không có tiền mặt.
Lan Anh ngượng ngùng nhìn cô chủ quán nói
- Hay là...để hôm khác con ghé trả cô được không ạ?
- Không sao, hôm khác cũng được
Sau khi Olivia lái xe rời đi, cô ngồi ở ghế sau khoanh tay trách móc
- Tại sao cuối cùng vẫn là tôi trả tiền.
Đáng ra tôi không nên tin lời anh
Anh vẫn im lăng ngồi ở ghế lái, mắt hướng về chiếc kính chiếu hậu.
Hình dáng của cô gái nhỏ nhắn lập tức được thu vào mắt.
Thật lòng thì cô cũng có chút dễ thương!!!
- Hôm nay trăng tròn quá
Lan Anh nhìn cảnh vật bên đường thông qua kính xe.
Bầu trời hôm nay trăng không những tròn mà nó còn rất sáng nữa
Olivia nghe cô nói thì đột nhiên lại có nhã hứng muốn lái xe một vòng
-----------
Quay lại với Tuyết Nhi, mười giờ tối hôm đó cô lại muốn đi dạo để ngắm trăng.
Cô đi một hồi thì lại vô thức đứng trước cửa phòng Hàn Bạch Phong
Cứ nghĩ anh đã ngủ, Tuyết Nhi bèn mở khẽ cánh cửa.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Tuyết Nhi cứ ngồi đó nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh của anh
Hàn Bạch Phong nhận ra mùi hương này chính là của cô, không thể nào sai được.
Anh không biết sao giờ này cô lại đến đây và cũng chẳng biết phải đối diện như thế nào nên đành nhắm mắt giả vờ như đang ngủ
Ánh mắt của Tuyết Nhi lại va phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hàn Bạch Phong.
Cô lại không nghĩ anh còn giữ nó, giọng nói đều đều cứ thế phát ra
- Hai ngày nữa là ngày mà chúng ta kết hôn vào ba năm trước...nhưng mà có lẽ anh không nhớ đâu
Đương nhiên là anh nhớ chứ! Không những thế nó còn là ngày mà anh phải phẫu thuật
- Ba năm...anh sống tốt chứ nhỉ?
Nói thế nào đây? Không hút thuốc, uống rượu thì lại lao đầu vào công việc.
Giờ làm việc nói không chừng lại còn nhiều hơn giờ ngủ
- Ba năm trước, tôi đơn giản chỉ là một đứa gả thay, chúng ta chưa từng gặp nhau trước đó.
Vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
- Anh cấm tôi vẽ nhưng anh có biết đó là điều duy nhất có thể làm tôi vui không? Anh xem tôi như một món đồ chơi mà tùy ý chiếm hữu.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó chỉ vì không vừa miệng mà anh hất đổ cả một bàn thức ăn...nhưng anh có biết đó là ngày sinh nhật của tôi không?
Tuyết Nhi cứ ngồi đó trút hết những suy nghĩ đã bị kiềm nén suốt ba năm
- Ngày con mất, anh có một chút nào gọi là đau buồn không Bạch Phong? Đứa bé là con của anh mà...
- Chúng ta luôn đóng giả làm một đôi vợ chồng hạnh phúc trong mắt người khác nhưng làm như thế để làm gì? Anh có biết anh làm như vậy khiến tôi bao nhiêu lần lầm tưởng là anh yêu tôi chưa?
- Nhi, sao chị lại ở đây? Đã trễ lắm rồi chúng ta mau về phòng thôi
Tiếng nói ấy là của Phương Huyền.
Chẳng thấy cô đâu Phương Huyền liền đoán ra ngay là cô ở đây
Tuyết Nhi vội lau đi nước mắt rồi đứng dậy đâp lời
- Được rồi, chúng ta đi thôi
Hai người rời khỏi phòng bệnh, chờ khi cánh cửa được đóng lại Hàn Bạch Phong từ từ mở mắt.
Trong đầu chất chứa những dòng suy nghĩ phức tạp, anh cười chua xót ròi giọng nói không nóng không lạnh cứ thế phát ra
- Trong mắt em anh tàn nhẫn thế sao?
Đã là hai ngày kể từ hôm Tuyết Nhi xuất viện.
Hôm nay cũng là ngày Hàn Bạch Phong phẫu thuật nhưng lại chẳng ai cho cô biết về điều này
Sau khi xuất viện, cô đã ngay lập tức quay lại với công việc.
Ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng chủ tịch, trong lòng Tuyết Nhi chẳng hiểu sao lại bất an đến lạ
"Anh không định cho cô ta biết bí mật lớn này sao?"
Tuyết Nhi đột nhiên lại nhớ đến lời của Lăng Sở.
Ý nghĩa của câu nói này là gì?
Quay về phía bệnh viện, Hàn Bạch Phong được đưa đến phòng phẫu thuật.
Các dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật đều đã được chuẩn bị sẵn sàng
- Anh nhất định không được có chuyện gì đó
Thiên Anh lo lắng cho anh đến phát khóc.
Thiên Vũ ở bên cạnh ôm lấy cô, sợ cô xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng
- Từ khi nào em gái của anh lại mít ướt vậy? Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu
- Trong người của con thấy thế nào?
Ông Phong Thần lo lắng cũng chẳng kém Thiên Anh là bao.
Dù sắp phải đổi mặt với trận chiến sinh tử nhưng nét mặt anh vẫn trầm ổn đến lạ
- Con không sao
Trước khi kim tiêm hướng về mình, Hàn Bạch Phong đang nghĩ đến hình bóng của cô.
Có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại người con gái ấy.
- Tuyết Nhi
Tiếng nói nho nhỏ phát ra, hai mắt Hàn Bạch Phong dần khép lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê
Cánh cửa phòng phẫu thuật dần dần được đóng lại, mọi người đều hướng hai mắt về nó.
Nhưng chỉ riêng Hạo Vũ từ nãy đến giờ vẫn đứng một góc trầm tư suy nghĩ
- Tôi phải nói sự thật cho thiếu phu nhân biết
Ông Phong Thần đồng tình với câu nói vừa rồi của trợ lý Vũ nhưng ông vẫn im lặng, ngồi xuống hàng ghế chờ
- Bạch Phong đã nói không được cho Tuyết Nhi biết, cậu quên rồi sao Hạo Vũ?
- Nhưng với tình hình hiện tại tôi phải làm trái ý của chủ tịch
- Hạo Vũ nói đúng đó anh, chị ấy phải biết chuyện này
- Con bé là người cần được biết hơn ai hết
Ông Phong Thần và Thiên Anh tiếp lời
Dường như mọi người đều đồng ý, Hạo Vũ cúi đầu chào ba người rồi vội vã lái xe đến Maris
Hạo Vũ cố gắng tăng tốc xe hết mức có thể nhưng từ bệnh viện đi đến đó cũng mất khoảng hơn hai mươi phút.
Vừa bước vào đại sảnh của Maris, cậu đã gặp ngay Phương Huyền.
Cô nhìn trợ lý Vũ có chút quen quen sau đó liền nhận ra
- Xin phép cho tôi gặp chủ tịch của cô có được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói
Hạo Vũ vội lên tiếng, nhìn điệu bộ gấp gáp của anh Phương Huyền hơi do dự.
Cô suy nghĩ một lát nhanh rồi cũng gật đầu
...
*Cốc,cốc*
- Nhi, là em
- Vào đi
Phương Huyền mở cánh cửa bước vào, đi theo sau cô là Hạo Vũ.
Tuyết Nhi vừa nhìn thấy trợ lý Vũ liền chau mày
- Anh ta bảo cậu đến đây làm gì?
- Thiếu phu nhân, cô hiểu lầm Hàn tổng rồi
- Hiểu lầm? Tôi và anh ta thì có gì để mà hiểu lầm
Tuyết Nhi chắc nịch nói.
Hạo Vũ do dự, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu
- Cô biết tập đoàn JK chứ?
- Tập đoàn thời trang tầm cỡ, điều hành là một chủ tịch bí ẩn.
Nhưng chẳng phải nó đã phá sản cách đây không lâu sao? Chuyện này thì có liên quan gì?
Chẳng phải nói là hiểu lầm sao? Đột nhiên lại nhắc JK
- JK là một công ty vì danh lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nó là một trong những mối lo của Hàn tổng.
Ngài ấy làm mọi chuyện tất cả là vì cô đó...thiếu phu nhân.
Hàn tổng thật sự rất yêu cô
Những lời trợ lý Vũ nói, từng lời từng lời cô đều không hiểu được.
Tuyết Nhi mất kiên nhẫn nói
- Đừng làm mất thời gian của tôi nữa.
Cậu về đi
- Cô gặp Dạ tổng, đếnYM làm việc...đó không phải là tình cờ cũng chẳng phải may mắn mà đều là do một tay Hàn tổng sắp xếp.
Đợi sau khi cô thành thạo công việc ở YM, sẽ sắp xếp cô làm thư ký riêng cho ngài ấy.
Hàn tổng biết thiếu phu nhân sẽ không chịu đến TK nên đã lấy bừa một lý do là trừ tiền nợ để cô đồng ý.
Có điều này có lẽ thiếu phu nhân không biết nhưng cô chính là thư ký đầu tiên và duy nhất của Hàn tổng
Lời trợ lý Vũ nói Tuyết Nhi nghe không sót một chữ.
Cô từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chống hai tay lên bàn làm việc để không bị ngã.
Im lặng như đang chờ Hạo Vũ tiếp lời
- Từ trước đến giờ người duy nhất Hàn tổng yêu chỉ có cô.
Vì tình thế lúc đó mà ngài ấy đành phải đóng kịch để khiến cô hiểu lầm.
Nhưng tôi tin trong khoảng thời gian đó Hàn tổng vẫn có những lần bảo vệ, quan tâm đ ến thiếu phu nhân.
Nếu không thì làm sao vườn hoa lại trồng nhiều cẩm tú cầu như vậy.
Nếu như không yêu cô thì Hàn tổng cần gì phải bỏ ra một số tiền lớn trả cho ông bà Cố, cần gì phải cứu cô khỏi tên Nghiêm Tinh Trình
- Không...không thể nào
Cô xoay sang nhìn Phương Huyền, cô ấy cũng như Tuyết Nhi đều bất ngờ như nhau.
Chuyện này quá vô lý làm sao có thể như vậy được
- Tôi biết rất khó tin nhưng đó đều là sự thật
Tuyết Nhi nhìn sang hướng khác nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra để lấy bình tĩnh, giọng cô có chút run run
- Chuyện này chỉ cậu biết?
- Tất cả mọi người đều biết
Hạo Vũ cứ đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Những lời vô thưởng vô phạt của mọi người cứ vang lên trong đầu Tuyết Nhi
"Nếu một ngày, Phong bất đắc dĩ làm con buồn, hứa với ta đừng hận nó"
"Thiếu phu nhân, cô đừng quá để tâm đ ến những lời nói của Hàn tổng.
Cô nên thông cảm cho ngài ấy một chút"
Tất cả đều là những lời nhắc khéo Tuyết Nhi, hóa ra ba năm nay cô cứ như con ngốc chẳng hay biết cái gì
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống.
Suy tính biết bao nhiêu cuối cùng lại nhận về sự thật đáng ghét này.
Tuyết Nhi cần một lời giải thích từ anh
- Bạch Phong đang ở đâu?
- Thiếu phu nhân, cô mau đến bệnh viện đi.
Hàn tổng...ngài ấy đang phẫu thuật...
- Phẫu thuật? Lập tức chuẩn bị xe
Tuyết Nhi mở to mắt nhìn trợ lý Vũ, cô gạt đi nước mắt.
Sau đó, liền nhanh chóng đến bệnh viện
Nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường lại đang kẹt xe
- Cậu mau tăng tốc đi
- Thiếu phu nhân à không được, còn có xe ở phía trước
Nếu cứ ngồi đợi như vậy thì biết tới chừng nào.
Tuyết Nhi liền nghĩ ra một cách.
Không chần chừ nữa, cô mở cửa xe bước xuống với sự kinh ngạc của Hạo Vũ và Phương Huyền
Sau đó, cô gỡ đôi giày cao gót, cầm chúng trên tay rồi chân trần mà chạy đến bệnh viện.
Có lẽ ngay khoảnh khắc đó, cô đã sợ mình không thể gặp lại anh
- Bạch Phong, anh không được xảy ra chuyện gì.
Anh còn phải giải thích rõ ràng với tôi