Chap
Tuy giờ Nguyệt Nhi đã trở về, nhưng tính cách hoàn toàn thay đổi, lạnh nhạt với Lâm Ngạo Thiên. Cô không còn vẻ đáng yêu như trước nữa, không xem hoạt hình, không tham ăn, không làm nũng...
Ngược lại, Lâm Ngạo Thiên lại càng vỗ về cô, chỉ mong cô tha thứ cho mình. Điều này khiến cho đám thuộc hạ của Lâm Ngạo Thiên cũng phải sửng sốt.
- Lão đại cũng thay đổi rồi, lần đầu tiên lão đại phải đi dỗ dành phụ nữ.
Từ Khải lắc đầu nhìn Tư Gia Nghị mà nói.
- Vì yêu mà thay đổi, tôi tán thành với hành động của lão đại.
Tư Gia Nghị vô cùng phấn khởi, lão đại như thế mà còn bị phụ nữ chỉnh, đúng là chuyện lạ nhất thế gian.
- Nhưng có vẻ phu nhân giận lão đại lắm, không có ý định tha thứ cho lão đại.
Tư Gia Long khoanh tay nhìn hai người họ ở phía xa xa, nói với nhóm Từ Khải.
Tuy Nguyệt Nhi lạnh nhạt với Lâm Ngạo Thiên, nhưng lại vẫn đối xử bình thường với mọi người. Cô thà hơn nói chuyện với bọn Từ Khải hơn nói với Lâm Ngạo Thiên, người đã lừa cô một cách ngu ngốc như vậy.
Bên kia, Lâm Ngạo Thiên ngồi cạnh Nguyệt Nhi, cố lấy lòng cô. Biết làm sao bây giờ, Nguyệt Nhi của hắn lúc giận thật ra cũng vô cùng dễ thương.
- Em đừng giận nữa mà, được không?
-...
Nguyệt Nhi quay sang chỗ khác, lướt facebook. Cô hoàn toàn không để ý tới sự có mặt của Lâm Ngạo Thiên.
- Nguyệt Nhi...anh biết anh sai rồi, anh không nên lừa gạt em...
- Đây là thái độ hối lỗi của anh? Đi mà bảo Từ Khải dạy anh cách xin lỗi rồi mới ra đây xin lỗi tôi cũng được. Anh không thấy anh phiền phức lắm sao?
Nguyệt Nhi đứng dậy bước đi, bỏ lại Lâm Ngạo Thiên đứng lơ ngơ ở sau. Nhưng Lâm Ngạo Thiên không hề biết, cô vừa đi vừa cười. Mấy ngày nay cô cố tỏ ra lạnh lùng như vậy, nhưng cô vẫn luôn quan tâm đến hắn. Mỗi lần hắn cố xin lỗi hay giải thích, cô đều cảm thấy trong lòng rất vui.
Trước kia cô giận hắn thật, là vì cô cứ nghĩ hắn chỉ đùa cợt cô, nhưng mấy ngày nay, cô nhận ra hắn rất có thành ý. Hắn thật sự khác với Trần Phó Thành, quan tâm đến cảm nhận của cô, thành tâm hối lỗi.
Về đến phòng, Nguyệt Nhi vui vẻ nằm xuống chiếc giường êm ái. Bàn tay nhỏ sờ sờ lên bụng.
- Con à, nhất định mẹ sẽ chỉnh được bố.
Thật ra cô đã phát hiện ra mình có thai. Từ mấy ngày trước, biểu hiện ốm nghén bắt đầu xuất hiện rồi. Nhưng cô luôn giấu mọi người, đợi đến khi hắn thành tâm hối lỗi thì cô mới nói ra được.
- Lâm Ngạo Thiên, đồ ngốc nhà anh. Con chúng ta lù lù ở đây mà không nhận ra.
- Vô dụng, chỉ có một con Nguyệt Nhi mà cũng xử không xong. Ngược lại cô ta còn mua chuộc được thuộc hạ của tôi.
Hứa Minh Nguyệt biết được chuyện Nguyêt Nhi dễ dàng bỏ trốn, lại còn thu phục được thuộc hạ của cô ta, cô ta vô cùng tức giận.
Trần Phó Thành cảm thấy vô cùng chán ghét ả, sớm đã ngoại tình ở ngoài rồi.
Vừa về đã thấy bộ dạng gớm giếc của Hứa Minh Nguyệt, anh ta chán vô cùng.
- Một người đàn bà cũng không xử lí xong, còn tự xưng là Hứa tiểu thư. Haha...
Trần Phó Thành mỉa mai nhìn cô ta, công ti LS của anh ta đang bị JS của Lâm Ngạo Thiên khiêu khích, tổn thất nặng. Hơn nữa cổ phần LS cũng rớt giá nghiêm trọng từ lúc mà Hứa Minh Nguyệt bị bẽ mặt tại hôn lễ.
- Thành, anh đừng nói vậy mà...
- Không nói sao? Cô đã bị bẽ mặt ở hôn lễ rồi, vậy mà còn cố tình gây sự với Lâm Ngạo Thiên. Cô có biết công ti hiện giờ rơi vào tình trạng thế nào không hả?
Trần Phó Thành lớn tiếng quát. Hứa Minh Nguyệt chỉ khóc thút thít.
- Em sai rồi, anh đừng như vậy...em sẽ bảo với bố...
- Bố cô ư? Bố cô hiện đang ở tù đấy. Vậy mà cô lại không hề biết. Cô làm con kiểu này sao?
Hứa Minh Nguyệt sững sờ, bố cô ta vừa mới bị bắt vì tội gian lận sổ sách. Thế mà cô ta chỉ biết ở đây mà suy nghĩ cách hại Tần Nguyệt Nhi.
- Bố em...
- Ngay từ đầu không động vào Lâm Ngạo Thiên không phải tốt hơn sao. Hứa Minh Nguyệt, ly hôn đi. Tôi hối hận vì đã cưới cô. Ít ra, Nguyệt Nhi không vô dụng như cô.
Trần Phó Thành vứt tờ giấy li hôn xuống đất rồi ra khỏi nhà. Hứa Minh Nguyệt ngã bệt xuống sàn, khóc. Lúc ả khó khăn nhất, Trần Phó Thành lại nhẫn tâm bỏ rơi.
Khi xưa nếu không có Hứa Minh Nguyệt thì Trần Phó Thành đâu trở thành tổng tài LS đâu.
Hứa Minh Nguyệt đau lòng, ả bây giờ chẳng còn gì nữa rồi. Với lại Lâm Ngạo Thiên sẽ để yên cho ả sao, sau vụ bắt cóc Tần Nguyệt Nhi.
Bước từng bước nặng nề lên tầng thượng, Hứa Minh Nguyệt chỉ lầm bẩm:
- Em hối hận khi đã yêu anh, Phó Thành. Vĩnh biệt Phó Thành! Nhưng em vẫn mãi yêu anh!
Rầm!
Ngày hôm sau, tin tức về Hứa gia đã lên trang nhất báo. Ông Hứa vừa mới bị đi tù thì Hứa tiểu thư lại tự tử. Nghe nói Hứa tiểu thư bị Trần Phó Thành bỏ rơi.
Nguyệt Nhi ngồi thong thả ăn cam, xem tin tức trên TV. Trần Phó Thành còn là đồ khốn. Tuy hận Hứa Minh Nguyệt, nhưng suy cho cùng tất cả là vì Trần Phó Thành nên cô ta mới làm như vậy.
- Sao? Em thương cảm cho họ?
Lâm Ngạo Thiên ngồi bên cạnh, tựa người lên vai cô mà nói:
- Anh ác thật, thâu tóm Hứa gia một cách dễ dàng như vậy.
- Bây giờ mới biết anh ác sao?
Lâm Ngạo Thiên cười cười, dịu đầu vào lồng ngực cô. Thật ấm áp, hắn hận không thể ăn cô ngay lúc này.
- Thế còn Trần Phó Thành, anh định xử lí sao?
Nguyệt Nhi không hề nhận ra Lâm Ngạo Thiên đang đặt tay lên bờ ngực căng tròn, nghịch ngợm trên đó. Cô nghiêm túc hỏi.
- Em đoán xem!
- Còn đoán sao?
Cô bĩu môi ăn cam tiếp. A, bây giờ cô mới nhận ra tên dê xồm Lâm Ngạo Thiên đang nghịch bờ ngực cô. Đập tay hắn một cái, cô chửi:
- Đồ dê xồm nhà anh, bỏ tay ra!