Lúc Cung PHi Vũ về nhà đã gần giờ, hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ lui vào một góc giường, thân ảnh có vẻ vô cùng đơn độc, bất lực.
Cung Phi Vũ đau lòng nhẹ nhàng đến gần, đang muốn cẩn thận ôm lấy Tiểu Lam, ngay lúc ấy Tiểu Lam đột nhiên mở to mắt nhìn.
“Oa oa oa, đại ca ca, anh có phải là không cần Tiểu Lam không?” Tiểu Lam nhìn Cung Phi Vũ, nhớ nhung cùng uất ức trong lòng nhanh chóng trào ra, mau chóng ôm chặt thắt lưng hắn, khóc lớn nói.
“Làm sao vậy? Có phải ó người bắt nạt em không?”
“Oa oa oa, em không cần mô hình vũ trụ, em không bao giờ….kén ăn nữa, đại ca ca đừng không thích Tiểu Lam.”
“Vậy còn em? Em có thích anh không?” Cung Phi Vũ tâm lộp bộp một chút, thản nhên hỏi.
“Oa oa oa, em rất thích anh, anh cũng thích em.”
Cung Phi Vũ bật cười, tiểu tử này thật đơn thuần, hắn vỗ vỗ đầu bảo bối, dụ dỗ nói: “Tốt lắm, đại ca ca đã biết, đừng khóc.”
Tiểu Lam ngẩng cao đầu, hai mắt đỏ bừng do khóc qua nhiểu chớp chớp rồi nhắm lại, dùng sức đem đôi môi của mình in lên môi Cung Phi Vũ.
Cung Phi Vũ ngây ngẩn cả người, khi phản ứng lại vội vàng đem Tiểu Lam đẩy ra, cười khổ nói: ” Em không cần như vậy, không như vậy đại ca ca cũng sẽ không không để ý tới em.”
“Không phải, không phải như vậy.” Tiểu Lam từ từ nhắm hai mắt hô to.
Nụ cười dần dần biến mất trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cung Phi Vũ.
“Là em tự nguyện.’ Tiểu Lam đỏ mặt, bộ dáng bất chấp tất cả la lớn.
Cung Phi Vũ khoé miệng giơ lên tươi cười, đứa nhỏ này có phải cảm thấy không an toàn hay không? Bất quá để cậu hiểu lầm như vậy cũng tốt, hắn cũng không thấy mệt.
Nhớ đến ban sáng người đại diện Đức tìm mình nói chuyện, Cung Phi Vũ nghĩ nghĩ một lúc hỏi: “Tiểu Lam, đại ca ca hỏi em, em có muốn lam diễn viên không?”
Vốn tưởng rằng đại ca ca trở lại giống như ngày hôm qua, Tiểu Lam không dám mở mắt ra, nghe được câu hỏi của Cung Phi Vũ, cậu từ từ mở mắt ra, nghi hoặc nhìn về phía hắn, nói: “Diễn viên là cái gì?”
” Chính là những người trong TV đó.”
“Nghĩ lại thì cũng muốn.” Cậu gật đầu thật mạnh.
Cung Phi Vũ trầm mặt, hắn không nghĩ tới việc cho cậu tiến vào giới giải trí, vừa không tốt, lại không có không gian riêng tư. Chính là quản lí Đức nói, cũng chẳng biết cậu ta đang nghĩ cái gì? Quản lí Đức lần đầu tiên tranh luận trước cái nhìn lạnh lùng của Boss.
“Quyết định rồi không thể hối hận.”
“Tại sao lại hối hận?” Cậu khó hiểu nhìn hắn, đại ca ca hôm nay thật kỳ lạ. Đương nhiên cậu không thể nào biết được Cung PHi Vũ nguyên bản là muốn nuôi dưỡng cậu ở nhà.
“Tắm rửa đi rồi đi ngủ! Ngày mai theo anh đến công ty.” Cung Phi Vũ vỗ vỗ đầu của cậu, đứng dậy ra khỏi phòng, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn, thản nhiên nói câu: “Mô hình cũng sắp đến rồi, lát nữa sẽ có người đem đến đay.”
“Đại ca ca, anh muốn đi đâu?” Tiểu Lam phản ứng lại nhanh chóng đứng dậy xuống giường.
“Đi rửa mặt, anh còn có việc, em đi ngủ trước đi.” Dứt lời hắn không nhìn đến biểu tình của Tiểu Lam đóng cửa lại.
Tiểu Lam ôm tâm tình buồn bực hốc mắt hồng hồng, uỷ khuất mếu máo, đây có phải là thất sủng không? Chẳng lẽ đại ca ca đã biết bí mật của mình.
Mà lúc này Cung Phi Vũ đang ở trong thư phòng, khuôn mặt lạnh lùng, thuần thục đăng nhập tài khoản trên thiên nhai, post một bài.
Ta gọi là tổng tài (lâu chủ): Cảm giác tiểu hài tử do chính mình nuôi lớn đang chậm rãi rời xa mình, tâm tình đầy mất mác.
L ta là thái dương: lâu chủ suy nghĩ như thế nào???
L hoàng qua ăn ngon không: vậy đừng thả hắn đi! Nhốt lại và vân vân cũng có thể yêu!!
L nữ vương đại nhân: là tiểu thụ bé nhỏ, lâu chủ mau đẩy nhanh tốc độ...
L người qua đường: lầu trên mau nhặt não về?
L nữ vương đại nhân hồi phục người qua đường: ngươi một cái người qua đường xem náo nhiệt gì, biến sang một bên..
L tiểu con bướm: kỳ thật ta cũng có loại cảm giác này 诶, chẳng lẽ là ta xem qua nhiều tiểu thuyết đam mỹ??
L hoàng qua ăn ngon không: lâu chủ đâu? Lâu chủ đâu rồi?
L người qua đường: một đám hủ nữ, có bệnh.
L ta là thái dương: ngạch, huynh đệ ngươi nói rõ ràng, hủ nữ thì sao? Ngươi e ngại như vậy là ý gì???
.....
Nhìn cảnh đêm Cung Phi Vũ thấy tâm tình tốt lên một chút liền một lần nữa mở bài post của mình lên, không nói gì phát hiện chính mình tự kỷ bài đăng đã thành cái dạng gì.
L bảo ta tổng tài ( lâu chủ): không cần làm loạn, ta chính là đem cậu ấy nuôi dưỡng.
L nữ vương đại nhân: Wase, cảm giác đây là một vị tổng tài tài giỏi, mắt lấp lánh..
L tiểu con bướm: đúng vậy, lâu chủ sẽ không thật là tổng tài đi!
L tiết tháo ở đâu,chỗ nào: cầu quả chiếu.. Dưới lầu xếp hàng hình.
L cầu ta a cầu ta a: cầu quả chiếu.. Dưới lầu xếp hàng hình.
L ta là thái dương: cầu quả chiếu.. Dưới lầu xếp hàng hình.
L hoàng qua ăn ngon không: cầu quả chiếu.. Dưới lầu xếp hàng hình.
......
L tây tử: nhược nhược hỏi một câu, chẳng lẽ theo ta phát hiện lâu chủ đã muốn thừa nhận kia tiểu hài tử là tiểu thụ sao?
L nữ vương đại nhân: thế nhưng loạn đội hình, bất quá tha thứ cho ngươi, lâu chủ, mau trưng ra ảnh chụp?
L tây tử: được?
L ta là thái dương: được?
......
L tiết tháo ở đâu,chỗ nào: lâu chủ không tiết tháo.
Quả nhiên không thể trông cậy vào đám hủ nữ này, Cung Phi Vũ đóng máy tính, chuẩn bị đi ngủ.
Mặc dù đồng ý cho cậu tiến vào giới giải trí, nhưng mọi việc tiếp theo không phải do chính mình quyết định sao? Cậu không thích Lang Việt, vậy thì để Lăng Việt làm người đại diện đi. Cung PHi Vũ gian xảo quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Cung Phi Vũ thức dậy đúng giờ sinh học, chờ thần trí ổn định tẩy rửa xông liền phát hiện, tiểu tử kia vậy mà đã ngồi chờ trên bàn cơm.
Kỳ thật trong lòng cậu suy nghĩ, đại ca ca nhất định là không hài lòng với mình, nếu như mình nghe lời, buổi sáng rời giường sớm, không kiêng ăn, không làm nũng,…
Tiểu Lam nghe được tiếng động, liền chạy đi ra ngoan ngoãn đứng ở một bên, tròn mắt nhìn về phía Cung Phi Vũ.
Cung Phi Vũ rất muốn tặng cho cậu nụ hôn buổi sáng, nhưng mà hắn không thể để bản thân mình bị cậu ghét bỏ, cho nên chỉ nhìn Tiểu Lam một cái sau đó bước đi thật nhanh vào phòng tắm.
Nhưng mà ở trong mắt Tiểu Lam, đại ca ca quả nhiên là tức giận, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cúi đầu quay trở lại bàn ăn, không tiếng động ngồi xuống.
Bưng thức ăn đi ra ma Trương nhìn thấy bộ dạng u buồn của cậu, không khỏi vui vẻ hỏi: “Tiểu Lam bị làm sao vậy? Cùng đại thiếu gia giậ dỗi à?”
Tiểu Lam nhìn má Trương cái sau đó gật đầu.
Cái gì không biết, sở thích những thứ đáng yêu của đại thiếu gia làm sao mà bà không biết được, cho nên cái bộ dạng giận dỗi không được tự nhiên như thế này % là do Tiểu Lam tự suy diễn.
Vậy nên để đại thiếu gia dễ dàng mang vợ về nhà, má Trương lo lắng nói: “Đại thiếu gia không phải là người dễ nổi giận? Tiểu Lam đã làm sai cái gì?”
Như trong dự kiến sắc mặt của cậu trở nên khó coi cực kỳ, má Trương vừa lòng nói tiếp: “Nhưng mà Tiểu Lam cứ yên tâm, đại thiếu gia thương con như vậy sẽ không tức giận lâu đâu.”
Thật hay không? Đại ca ca thích mình thật sao? Khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Lam nhiễm một tầng ửng đỏ.
“Nhưng mà, con nghĩ đại ca ca không khỏi tức giận nhanh như vậy đâu, má Trương thấy con làm thế nào mới tốt?”
Má Trương: mẹ là đang chờ câu này của con!
“Con nghĩ lại xem, đại thiếu gia bình thường thích cùng con làm gì, sau đó con chủ động làm là được.
Đại ca ca thích cậu làm cái gì? Không phải là thích cùng cậu hôn nhẹ sao? Khuôn mặt cậu nhất thời đỏ hoàn toàn, cúi đầu không nói.
Má Trương cũng không nói nhiều lắm, vừa lòng quay trở về phòng bếp.
Cung Phi Vũ như bình thường đi xuống lầu, cầm lấy tờ báo nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng lên của Tiểu Lam, nghi ngờ buông tờ báo xuống hỏi: “Tiểu Lam mặt của em sao lại đỏ như vậy.” “Không phải là bị cảm rồi chứ!”
Tiểu Lam không dám ngẩng đầu, đem cả khuôn mặt vùi vào trong bát, cậu nhỏ giọng đáp: “Em không sao.”
Cung Phi Vũ không hờn không giận nhíu mày, sao lại không có việc gì. Hắn vừa muốn đứng dậy, liền nhìn thấy má Truongw nháy mắt, nhất thời hiểu ra, không khỏi dở khóc dở cười, má Trương thật nôn nóng.
Hắn lắc đầu lại một lần nữa cầm lấy tờ báo, khoé miệng khẽ cong lên, cho nên, em ấy là đang thẹn thùng?
“Tiểu Lam, em có phải đã quên cái gì rồi hay không?” Cung Phi Vũ cười từ tốn nhìn về phía cậu hỏi.
Tiểu Lam thân mình run lên, đã quên hôn chào buổi sáng? Tại sao có thể quên? Cậu vẫn nhớ rất kỹ! Chính là không hiểu tại sao lại có cảm giác không tốt, cậu cùng hắn hôn nhẹ, tim sẽ đập rất nhanh.
Cung Phi Vũ cũng không nhiều lời, yên lặng chờ cậu nghĩ thông suốt.
Rốt cuộc, cậu xoay qua xoay lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười nôi khoé miệng hắn, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vươn cánh tay nhỏ bé đặt lên trên vai hắn, thân thể chậm rãi nhích lại gần, vẻ mặt nghiêm túc đem đôi môi mềm mại của mình dâng tặng cho hắn.
Một lúc sau, khôi phục thần trí.
Trong lúc đó, Cung Phi Vũ không hề nhúc nhích.
“Em cùng anh sẽ bên nhau trọn đời.” Ngay lúc hai đôi môi chạm vào nhau, cậu đã hiểu được trong thâm tâm mình muons cái gì, đây có lẽ chính là tình yêu mà mẫu hậu từng nói!