Đêm đã khuya, rất an tĩnh nhưng là nội tâm dao động không thể trở lại bình yên như trước. Bùi Bội hai tay vịn vào lan can ngắm sao trên trời, muộn phiền thở dài “Aiz!”
Nhiều năm qua đã bình tĩnh như vậy, không ngờ anh ta lại đột ngột xuất hiện làm cho cô bất ngờ không kịp trở tay. Tiếng bước chân làm cho Bùi Bội theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi mắt lạnh lùng kia bỗng nhiên toàn thân cô cứng ngắc. “Nên đi thì đã đi rồi, muốn ngủ cũng đã ngủ rồi, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có một số việc chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.”
Cổ Việt Trì ám chỉ trong phòng chỉ còn lại anh và cô. “Mọi chuyện đều đã nói rõ, chúng ta còn có chuyện gì cần nói rõ nữa chứ?”
Bùi Bội không nghĩ đến cô và anh ta còn có chuyện gì. “Có rất nhiều chuyện để nói.”
Cổ Việt Trì đến bên cạnh cô, tựa mình vào lan can ngắm nhìn cô. Bùi Bội dùng sức lắc đầu “Một đêm kia là sai lầm, căn bản chúng ta không hề biết nhau…”
Lập tức Cổ Việt Trì đứng thẳng người, môi cong lên lộ ra tươi cười, bộ dáng khiêm tốn, giọng nói nhẹ nhàng như gió. “Xin chào, tôi xin trân trọng tự giới thiệu bản thân mình. Tôi họ Cổ, tên gọi Việt Trì, là con thứ ba trong gia đình có cha, hai anh lớn và hai em trai.”
Tự giới thiệu nề nếp rất có thú vị, làm cho Bùi Bội không nhịn được cười ha hả. “Tôi họ Bùi, tên một chữ Bội.”
“Hiện tại chúng ta đã quen biết nhau.”
Cổ Việt Trì ngả ngớn cười phụ họa. Một chút tươi cười tà mị thắp sáng lên khuôn mặt tuấn tú âm trầm, chỉ cần liếc anh ta một cái mà cô đã như bị nguyền rủa cứng đơ tại chỗ. Ngay giây phút bốn mắt giao nhau, cô kích động dời ánh mắt ra nơi khác, khiếp sợ che dấu cảm xúc khi nhìn thấy ánh mắt của anh. “Nhàm chán.”
Anh cố gắng ngưng cười, toàn thân dựa vào lan can đối mặt với cô. “Mười năm qua, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ gặp anh sao?”
Một suy nghĩ thoáng nảy lên trong đầu Bùi Bội. “Cho dù có từng nghĩ tới thì biển người mờ mịt biết tìm nơi đâu? Căn bản tôi không biết tên của anh, mà khách đến Las Vegas mỗi năm một nhiều, lại đến từ các quốc gia khác nhau, thử hỏi tôi muốn tìm như thế nào?”
Cổ Việt Trì hơi trầm ngâm. “Em nói như vậy cũng đúng.”
“Cho nên anh nói tìm tôi mười năm là tôi không tin.”
Bùi Bội trào phúng cười khẽ. Cổ Việt Trì nhắm lại hai mắt hơi hơi động khóe miệng. “Mặc kệ em tin hay không, nhưng đúng là anh đã mò kim đáy bể mười năm.”
“Không có khả năng, tôi và anh giống nhau, đều không biết tên của nhau…”
“Nhưng anh nhớ kỹ hình dáng của em, bất kể anh đụng vào cái gì đều ghi nhớ trong đầu, nếu không như thế nào anh liếc mắt một cái liền nhận ra em?”
Nụ cười nhạt trên môi anh có chút gì đó kỳ dị làm cho Bùi Bội nhất thời tâm hoảng ý loạn. “Không có khả năng, đêm đó trong phòng không có ánh sáng…”
Cổ Việt Trì vươn tay phải. “Anh có một đôi mắt sắc bén, tất nhiên sẽ ghi nhớ những xúc cảm và cảm xúc bất kỳ.”
Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, lướt qua khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đang do dự kia. Đôi mắt anh long lanh như một ánh sáng kỳ lạ, phảng phất như nhắc nhở cô, đêm đó hai tay của anh như có ma lực đã chu du trên thân thể cô, khơi dậy dục vọng của cô để cho cô có hưng phấn cao nhất. Thoáng chốc hai rặng mây đỏ xuất hiện trên mặt cô, làm cho cô xấu hổ muốn xuất hiện một cái động ngay bây giờ để cho cô chui vào trốn. “Lúc trước không nghĩ Sái Ảnh lại liều như vậy, bây giờ gặp hai người…”
Cổ Việt Trì nhướn mi, hất cằm. Anh ta nghi ngờ Sái Ảnh giúp đỡ hai mẹ con cô giấu giếm? Bùi Bội ngả ngớn gợi môi. “Nếu tôi nói Sái Ảnh là người đàn ông của tôi…”
“Không có khả năng, mà cũng không tin luôn.”
Anh phủ quyết lời nói của cô. Bùi Bội kinh ngạc nhìn anh. “Vì sao không có khả năng? Vì sao anh lại không tin?”
“Nếu cậu ta có thể làm một người chồng tốt, người ba ba tốt thì em đã sớm cùng cậu ta kết hôn.”
Cổ Việt Trì nói rõ ràng đúng lý hợp tình vạch trần lời nói dối của cô. Lời nói dối không thực hiện được làm cho cô trợn trắng mắt. “Hiện tại đến lượt anh hỏi em.”
Con ngươi đen thâm thúy ánh lên chút nghi ngờ. “Hỏi cái gì?”
Bùi Bội nhún nhún vai ý nói không sao. Dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng hoàn toàn không có gì bí mật nữa. Cổ Việt Trì dựa sát vào cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm cái cằm khéo léo. “Anh biết trước khi gặp anh em chưa từng có người đàn ông nào, vì sao đêm đó lại không phản kháng?”
Chuyện mười năm trước như hiện rõ trước mắt Bùi Bội, làm cho hai má cô đỏ ửng. “Anh là hỏi chuyện này?”
Đầu uốn éo tránh đi cái tay đang tác quái, rồi xoay người tránh đi ánh mắt cuồng ngạo có vài phần hứng thú. “Đêm đó, tôi vừa vào phòng anh liền kéo tôi lại gần, hôn tôi, lại cởi bỏ áo quần của tôi…”
“Em có thể kêu ngừng hoặc đẩy anh ra.”
Cổ Việt Trì thú vị nhìn bóng dáng đang thẹn thùng kia. Đột nhiên Bùi Bội tức giận quay đầu trừng anh. “Kêu ngừng? Miệng của anh kề sát miệng của tôi, hở ra ba giây đã dính lại, đừng nói đến việc đẩy anh ra.”
Cô càng tức giận hơn, ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh. “Anh không ngẫm lại hình thể của anh có thể so với một con gấu chó lớn trong vườn bách thú, tôi có thể cử động được sao?”
Gấu chó lớn trước mắt tự nhiên động đậy, chậm rãi, chậm rãi đi đến gần cô… Cô sợ tới mức vội vàng rút tay về, càng lui về sau, lui, lui, lui cho đến khi đụng vào lan can, nửa người trên của cô như treo ngoài lan can, hai mắt trợn to nhìn anh. “Anh, anh, anh…đừng tới đây.”
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy eo của cô, con ngươi đen thâm thúy hiện lên ý cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô dần dần trở nên thân thiết, trong mắt có cảm xúc dao động rất nhỏ. Bùi Bội kinh hoảng hai tay chắn trên ngực anh. “Anh muốn làm cái gì?”
Đột nhiên ngẩng đầu cùng đối mắt với ánh mắt của anh, làm cho cô không khỏi nhớ lại một đêm của mười năm trước…Đôi mắt lạnh như băng trở nên nhu hòa, trong mắt không hề có có cảm xúc ương ngạnh, dường như chính đôi mắt này đoạt đi hô hấp của cô. Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt hai má cô, khiến cho Bùi Bội chỉ có ngu ngơ nhìn anh. “Em vẫn xinh đẹp động lòng người giống như đêm đó.”
Anh nhẹ nhàng nỉ non. Giọng nói khàn khàn của anh đã nói lên không được lời nói ôn nhu. Bùi Bội nói nhanh. “Kia, đêm đó…”
Cô vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó trong phòng tối đen, cơ hồ không thấy năm đầu ngón tay. Làm sao anh ta biết cô xinh đẹp động lòng người chứ? Tay vuốt ve má cô không tự giác chuyển qua sau gáy cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc còn vương trên má cô, Bùi Bội chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khiến cô ngừng thở, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực. Cổ Việt Trì do dự một chút, sau đó áp sát thân thể gần cô. “Chúng ta hãy ôn lại chuyện tốt đẹp đêm đó…”
Môi ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên môi của Bùi Bội, làm cho toàn thân cô nóng rực vô lực phản kháng. Tay kia của anh ôm chặt eo cô, kéo cô còn run run gần sát anh hơn. Cô cảm giác được lồng ngực cứng rắn hoàn mỹ của anh. Tay anh khẽ vuốt qua hai vai cô, chậm rãi xuống tấm lưng duyên dáng. Cô chỉ có thể bất lực trước cái ôm của anh, mềm mại dựa vào anh. Cô cảm giác môi anh càng miết nhanh hơn. “Em còn chưa nói cho anh biết, em cùng Sái Ảnh…”
Trong lòng còn khúc mắc thì anh còn thức trắng nhiều đêm dài. Bùi Bội giật mình thoát khỏi vòng ôm ôn nhu của anh. “Anh thực nghĩ Sái Ảnh là người đàn ông của tôi?”
“Không, anh chỉ tò mò. Nếu như theo lời em nói, mười năm trước em gật đầu đồng ý gả cho Sái Ảnh thì hiện tại em là Sái phu nhân”
Anh không tin Sái Ảnh là người đàn ông của cô, nhưng là anh để ý quan hệ của cô và Sái Ảnh. “Lời nói này là của mười năm trước…”
Bùi Bội dừng một chút, hai tay khoanh lại trước ngực. “Năm đó tôi không lấy được con mắt ác ma nên trưởng gia tộc hai nhà vui vẻ cho chúng tôi kết hôn.”
Tim Cổ Việt Trì như thắt lại, thật dự cô thiếu chút nữa đã gả cho Sái Ảnh sao? “Trước hôn lễ hai ngày tôi phát hiện bản thân mình mang thai…”
Nói đến tận đây thì một tầng sương mờ đã phủ lên đôi mắt xinh đẹp. “Bà nội tức giận, vì giữ thể diện nên hôn lễ bị hủy bỏ, đồng thời đem tôi trục xuất ra khỏi Bùi gia.”
Bởi vì cô mang đứa con của anh mà bị đuổi ra khỏi gia môn? Đột nhiên tim anh vặn vẹo đau đớn. “Bà nội của em lại không nghĩ đến tình cảm sao?”
Bùi Bội rưng rưng cười khổ. “Mặc dù nhà của tôi không phải là danh môn, nhưng ở giới thần trộm cũng có danh hiệu nho nhỏ. Sái Ảnh đồng tình với hoàn cảnh của tôi nên không trở thành vợ chồng thì thành bạn bè.”
Lại là một chút đau đớn nên cô lại cười khổ. “Sau khi Tòng Ngạn được sinh ra, vì muốn cho Tòng Ngạn một hoàn cảnh trưởng thành đầy đủ nên tôi và Sái Ảnh hợp tác cùng nhau trộm bảo vật, bất quá chỉ mình anh ta ra mặt bàn việc.”bg-ssp-{height:px}
Một sự đau đớn chạm đến tim của anh, làm cho Cổ Việt Trì hơi rung động một chút, không ngờ cô lại có một đoạn chua xót như vậy. Anh mờ mịt nhìn cô. “Sao lúc trước em không phá bỏ cái thai đi? Nhất là của một người đàn ông xa lạ đoạt đi trinh tiết, hơn nữa còn làm cho em có thai, em không hận anh sao?”
Bùi Bội cố nén lệ mỉm cười. “Tôi thật may mắn vì không phá bỏ cái thai, đứa nhỏ vô tội nên tôi không có lý do gì lấy đi sinh mệnh của nó.”
Cảm xúc Cổ Việt Trì kích động nên vươn tay ôm lấy cô. “Cảm ơn em đã nhân từ, đã cho anh có Tòng Ngạn.”
Bùi Bội một nửa thanh tỉnh, một nửa hoảng hốt khi nghe giọng nói nghẹn ngào của anh ta, là anh ta đang khóc sao? “Tòng Ngạn cũng là con của tôi.”
Cô nhắc lại lần nữa. Cổ Việt Trì buông cô ra, không dấu vết lau đi khóe mắt ươn ướt. “Tòng Ngạn là con em, nhưng em cũng thừa nhận Tòng Ngạn là con anh”
Khứu! Không cần lại vì Tòng Ngạn mà nổi lên tranh chấp. Bùi Bội không phủ nhận nhún nhún vai. “Tôi thủy chung không phủ nhận anh là ba ba của nó, hiện tại vấn đề là…anh chắc chắn muốn tiến vào cuộc sống của tôi và Tòng Ngạn sao? Mười năm qua không có anh, tôi và Tòng Ngạn vẫn sống rất vui vẻ.”
Lại muốn đuổi anh đi sao? Cổ Việt Trì khôi phục lại bộ dáng mãnh liệt lúc đầu. “Chính vì mười năm qua anh không nhìn thấy con trưởng thành nên những ngày sau này anh muốn sống với nó.”
“Cái gì?”
Đây là ý tứ gì? “Anh muốn chăm sóc nó khi nó đến thời kỳ trưởng thành cho đến khi nó cưới vợ sinh con.”
Cổ Việt Trì nói rõ ràng chắc chắn đánh gãy ý định đuổi anh đi trong đầu cô. “Cái gì? Cái gì?”
Bùi Bội kinh ngạc hét lên. “Em không cần phải kinh ngạc như vậy, đừng quên, con của chúng ta đồng ý cho anh ở lại.”
Anh tới gần mặt cô, cố ý hạ giọng làm cho hơi thở ấm áp phất qua da thịt của cô. Lại lấy đứa con để ép cô! “Tôi chịu đủ…”
Bùi Bội không nhịn được nữa hướng anh hét lên. Bỗng nhiên tay anh nắm lấy bả vai của cô, tay kia thì ôm eo của cô, bắt buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh. “Anh muốn không chỉ có Tòng Ngạn mà còn muốn cả em.”
Đôi mắt đen rực lửa kia không khỏi làm cho người ta sợ hãi. Chẳng lẽ anh ta nói thật? Bùi Bội không tin cười khổ. “Không, không phải như vậy, tuyệt đối không…”
Cô còn chưa kịp hiểu rõ sự việc như thế nào thì đã bị anh ôm chặt, kéo cô vào trong lòng, trong phút chốc cô cảm giác được hơi thở của anh tỏa ra nhiệt độ ấm nóng hơn bình thường, còn chính anh bắt buộc môi cô hôn anh. Nụ hôn thô bạo của anh chà đạo môi cô, đây là một nụ hôn uy hiếp. Cổ Việt Trì lén lút luồn tay vào áo của cô, bàn tay to sờ soạng ôm trọn bộ ngực non mềm. Giây phút này cả người Bùi Bội đông cứng lại, kinh ngạc thở dốc, trong cơ thể có một dòng nước chảy len lỏi gây cảm giác hưng phấn khác thường, dường như muốn thiêu đốt cả người cô. Môi anh gắt gao che lại môi cô khiến cho cô không thở nổi, mà vật cứng rắn của anh lại áp sát đường cong thân thể cô, tuy cường tráng mà ấm áp. Cô cảm thấy thân thể của mình như tan chảy ra, xụi lơ ở trong lòng anh, lý trí đã phản bội cô, khiến cô mơ hồ hé miệng hoan nghênh anh tiến vào. Cổ Việt Trì cúi đầu nhìn cô chăm chú, khuôn mặt cách cô chỉ có mấy tấc, cũng nở một nụ cười quỷ dị. “Anh sẽ không tái diễn chuyện như mười năm trước.”
“Đây là ý tứ gì?”
Bùi Bội mờ mịt trừng mắt nhìn anh, phỏng đoán trong lời nói nói của anh chứa hàm ý. Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của cô. “Anh vĩnh viễn nhớ rõ một đêm kia, nhưng là anh không hy vọng ngày hôm sau tỉnh dậy người bên cạnh biến mất không thấy bóng dáng.”
Anh chuyên chú nhìn cô. “Đa tạ ông trời phù hộ, anh chẳng những tìm được em mà còn có con. Bùi Bội, anh sẽ cho em một danh phận chính thức.”
Cổ Việt Trì buông cô ra, cách xa cô, cũng lạnh lùng cười với cô. Ý đồ của anh đã rất rõ ràng. Nhất thời Bùi Bội bừng tỉnh đại ngộ, liền hung hăng liếc anh một cái. “Tôi và Tòng Ngạn không cần danh phận.”
Cổ Việt Trì cúi đầu cười nhẹ. “Mặc kệ em có cần hay không, anh tuyệt đối sẽ không để em bỏ trốn. Về phần Tòng Ngạn, anh nghĩ nó sẽ ở đây, từ nay về sau nó có thể ở trường học đối mặt với bạn bè ở trường.”
Nói xong anh xoay người rời đi. Toàn thân Bùi Bội run run nhìn bóng dáng Cổ Việt Trì rồi hét lên. “Không, nhất định Tòng Ngạn cũng không cần.”
Cô nản lòng ngã xụi lơ xuống nền nhà. Anh ta nói đúng như vậy, Tòng Ngạn có ba ba, nó sẽ thản nhiên đi đến trường học đối mặt với bạn bè ở trường. Về phần cô…Không thể phủ nhận, anh là người đàn ông duy nhất chạm đến nội tâm sâu nhất của cô, khóe miệng cô vẫn đang run run, toàn thân khô nóng như bị lửa lớn thiêu đốt, máu chảy rần rần sục sôi trong người. “Ai, trời ạ!”
Kế tiếp mỗi ngày phải đối mặt với anh ta thì cô đối phó thế nào đây? Bùi Bội vạn phần uể oải cùng phẫn uất, một quyền mạnh mẽ đấm vào tường trút giận. “Đáng giận!”
Sự thật như thế này sao! Trong nhà xuất hiện thêm một người đàn ông, làm cho buổi tối Bùi Bội không thể ngủ ngon được, tỉnh thoảng trong đầu xuất hiện hai giọng nói trái ngược nhau. – Dù sao thì cô đã quen cô đơn một mình rồi nên đuổi anh ta đi đi. – Cô là phụ nữ, gần đây thinh hành kiểu phụ nữ mong muốn có một bờ vai rắn chắc để dựa vào, nên giữ anh ta ở lại. – Đuổi anh ta đi, giữ anh ta lại, đuổi anh ta đi, giữ anh ta lại… Đừng ầm ỹ nữa! Cô muốn nổi điên rồi đây! Trải qua một đêm tra tấn khiến cho thể xác và tinh thần Bùi Bội xuống dốc trầm trọng, cầm áo khoác mặc vào, cô mơ mơ màng màng mở cửa lết thân ra khỏi phòng. “Phải không? Một lần đi trộm bảo vật lại kích thích như vậy?”
“Đâu chỉ kích thích, có một lần mẹ còn ngã xuống một thung lũng, may mà mẹ phúc lớn mạng lớn, hơn nữa có con là phúc tinh phù hộ, mới làm cho chuyện to thành chuyện nhỏ, hóa giải mọi kiếp nạn.”
Bùi Tòng Ngạn nói đến văng cả nước miếng, hơn nữa còn hoa tay múa chân biểu đạt, làm cho Cổ Việt Trì không khỏi bật cười. Bùi Bội cứng người ngây ngốc đứng ở hành lang. Đây là chuyện gì xảy ra? Hai người ngồi xếp bằng dưới nền nhà, giống như bạn bè ngồi nói chuyện, hay đây là tình nghĩa cha con? Trong lúc vô tình Bùi Tòng Ngạn thoáng nhìn thấy mẹ mình đang đứng ngây ngốc ở hành lang, liền ngửa đầu nhếch miệng cười. “Mẹ tiểu thư Bùi Bội, mẹ đến đây.”
Cổ Việt Trì tự nhiên cũng mỉm cười với cô. “Sớm.”
“Còn sớm? Ba ba, ba ba cũng không tránh được trợn mắt nói dối đi?”
Bùi Tòng Ngạn hướng ba ba làm một cái mặt quỷ, rồi quay đầu nhìn mẹ. “Di? Gấu mèo xuất hiện ở nhà của ta.”
Cổ Việt Trì còn chêm thêm một câu. “Em hóa trang rồi ngủ à?”
Một người châm chọc một câu làm cho Bùi Bội tức giận khi ngủ giậy không có chỗ bộc phát giờ không khỏi buồn bực nghiến răng nghiến lợi. “Hai người nói đủ chưa? Một người nói tôi là gấu mèo, một người nói tôi hóa trang rồi ngủ, sao hai người không nói rõ ra ta là quái vật ngoài vũ trụ đi?”
Bùi Tòng Ngạn cùng Cổ Việt Trì nhìn nhau cười, đồng thời quay đầu nhìn cô, không hẹn mà cùng nói ra. “Đang có ý này!”
Lời nói ra giống nhau như vậy, khiến Cổ Việt Trì và Bùi Tòng Ngạn cảm thấy kinh ngạc, thậm chí vui mừng đập tay nhau hoan hô. “Nha!”
Nhìn hai người có một chút tâm ăn ý như vậy, làm cho nội tâm Bùi Bội tức giận xoay người, dùng sức bước thật nhanh vèo một cái vào phòng, liền phịch một tiếng đóng sập cửa phòng. Bùi Tòng Ngạn nhìn ba ba nói nhỏ, thật cẩn thận nhắc nhở, cố ý tạo cơ hội. “Mẹ đang tức giận, ba ba đi vào an ủi mẹ đi.”
Đương nhiên Cổ Việt Trì nhìn ra được Bùi Bội đang tức giận. “Chỉ sợ mẹ nhìn thấy ba ba thì lửa giận lại bốc cao hơn thôi.”
“Sẽ không, con biết rõ ràng là mẹ có cá tính, nếu mẹ không có ý tứ với ba ba thì không có khả năng cho ba ba ở lại đây đâu. Chú Sái quen biết mẹ nhiều năm như vậy mà mẹ cũng không chuẩn cho chú ấy ngủ lại mà.”
Bùi Tòng Ngạn bĩnh tĩnh như người lớn phân tích tâm tư của mẹ hắn. “Thật vậy chăng? Bùi Bội đối với ba ba…”
Cổ Việt Trì nhíu mi hoài nghi, nhưng trong lòng lại mừng như điên. “Là thật. Có một đêm chú Sái uống rượu say muốn mượn phòng ngủ lại một đêm, nhưng mẹ không đồng ý, cũng không chút khách khí quẳng chú ấy ra ngoài cửa nữa mà.”
Bùi Tòng Ngạn nói đến chuyện lạ. Cổ Việt Trì mỉm cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con. “Cảm ơn con, hiện tại ba ba phải đi an ủi mẹ của con, bà xã của ba ba.”
Bùi Tòng Ngạn không nể mặt liền lạnh lùng mỉa mai. “Mẹ là mẹ của con, về phần làm bà xã của ba ba thì còn cần phải thêm sức lực.”
Cổ Việt Trì vừa buồn cười vừa bực mình liếc con một cái. “Đa tạ đã nhắc nhở, tôi sẽ thêm sức lực.”
Anh vội vàng nhảy dựng lên. “Hiện tại ba ba phải đi tìm bà xã.”
Bùi Tòng Ngạn giơ tay lên giữa không trung dùng sức kéo xuống một cái, cười cười. “Ba ba cố lên!”
Cổ Việt Trì cũng lặp lại động tác giống con. “Cố lên!”
Có con cổ vũ nên Cổ Việt Trì vô cùng tự tin đi tới phòng Bùi Bội.