Bùi Bội trốn ở trong phòng, âm thầm khổ sở ngồi trước bàn trang điểm rút khăn giấy lau nước mũi, “Tôi không nuôi đứa con đó nữa, ô ô ô…khẩn cầu quan đầu thai mang nó đi, nó ăn cây táo rào cây sung bán đứng tôi…”
Được con ngoan giúp đỡ nên Cổ Việt Trì đến cửa sổ lấy chìa khóa rồi yên lặng không tiếng động mở cửa phòng Bùi Bội. Mà Bùi Bội còn bận oán giận con vô tình, căn bản không chú ý đến Cổ Việt Trì như quỷ mị tiến tới gần cô. “Bùi Bội.”
Giọng nói trầm thấp vang ở phía sau vang lên, làm cho cô sợ tới mức rùng mình một cái, cô giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trong gương kia, cô thất kinh, nhanh chóng xoay người nhìn anh, lại nghiêng đầu nhìn về cửa phòng, hoàn hảo không có một chút dấu vết phá cửa. “Anh vào bằng cách nào?”
Cổ Việt Trì giơ chìa khóa cầm trong tay ra trước mặt cô. “Cảm ơn con hỗ trợ.”
“Trời ạ!”
Tiếng khóc của cô lập tức lớn hơn, cô hối hận. “Thật sự tôi không muốn nuôi nó nữa.”
Anh nhìn chung quanh phòng thì phát hiện có một cái ghế, anh kéo ghế lại ngồi gần với cô. “Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện không?”
Bùi Bội cúi đầu lau nước mắt. “Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”
“Anh không nghĩ như vậy.”
Ánh mắt lợi hại trên mặt anh đảo quanh, một lần nữa anh lại đánh giá người phụ nữ sinh con cho anh. Khuôn mặt thanh tú của cô dường như còn toát ra nét trẻ con mềm mại, da thịt non mềm, bất luận anh nhìn như thế nào cũng nhìn không ra đây là bà mẹ có đứa con mười tuổi. “Trước kia không có cơ hội nói chuyện, hiện tại càng không thể có chuyện để nói.”
Bùi Bội căm giận cắn răng. “Không đúng, hiện tai càng có nhiều chuyện để nói.”
Cổ Việt Trì chậm rãi nói. “Thối!”
Bùi Bội tức giận văng tục. Cho tới bây giờ Cổ Việt Trì không nghĩ tới có một ngày gặp lại mọi chuyện lại khó giải quyết như vậy, làm cho anh cảm thấy vô cùng quẫn bách, vì thế anh tự cười khổ giễu mình. “Anh nhớ rõ em gọi con là Bùi Tòng Ngạn đúng không?”
Bùi Bội mở mắt to sửng sốt một chút, lập tức quay đầu cảnh giác nhìn anh. “Nó là con tôi, tôi sinh nó ra, nuôi nấng nó, đương nhiên nó phải theo họ tôi.”
“Không có gì đáng trách nhưng hiện tại…”
Hiện tại ư? Anh ta mới được thằng bé gọi ba ba có vài giây mà đã muốn sửa họ của thằng bé sao? “Anh đừng có nghĩ như vậy, tôi không cho phép anh làm như vậy! Tôi không có khả năng đem Tòng Ngạn cho anh, mười năm trước anh làm cho tôi có thai, tôi sinh nó ra, độc lập nuôi nấng nó mười năm, anh không có quyền ở trước mặt tôi đòi quyền lợi, anh đừng mơ tưởng!”
Muốn tranh cướp con của cô sao? Cô liều mạng với anh ta! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến hồng lên, làm cho Cổ Việt Trì rất muốn cười to, trong lúc vô tình cô tự khai ra hết. Mười năm trước quả thật là cô xâm nhập phòng của anh, cũng chứng thực Bùi Tòng Ngạn là con của anh. Đột nhiên một hồi im lặng không nói. Tâm trí Bùi Bội bắt đầu bối rối, lỡ anh ta nhất quyết cướp con của cô thì sao, anh ta tiền nhiều, địa vị lớn mạnh, một chút phần thắng cô cũng không có. Nghĩ đến đây ánh mắt của cô lại bị phủ một lớp sương mù, cô cắn chặt môi dưới không muốn cầu xin anh ta. “Anh chưa nói sẽ cướp con của em, em nói đúng, mười năm qua em sinh hạ con rồi vất vả nuôi nấng nó, anh không có quyền cướp con của em, nhưng anh có được hưởng quyền lợi nghe con gọi một tiếng ba ba chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng chuyển thành ánh mắt ôn nhu thâm thúy, khóe miệng gợi lên một ý cười. Anh ta không tranh giành con vói cô sao? Cô không tin. “Anh cố ý trấn an tôi rồi thình lình ra tay chứ gì?”
Cổ Việt Trì không khỏi mỉm cười. “Em là mẹ của con anh, vì sao anh lại lo lắng ý đồ với em? Không cần thiết.”
“Thật sự?”
Bùi Bội bán tính bán nghi. Cổ Việt Trì lớn tiếng nói ra. “Không cần lừa em.”
Một câu khẳng định của anh làm cho trên mặt anh hiện lên vẻ u buồn lo lắng. “Đây chính là anh nói, anh không thể đổi ý.”
“Là anh nói, bất quá anh còn câu nói kia, em không thể ngăn cản con và anh nhận thức, để cho anh học làm ba ba có cơ hội bù đắp cho con.”
“Chuyện này…”
Cô do dự đứng lên. “Anh đã nhượng bộ rồi mà em không lui cho anh một bước sao?”
Con ngươi Cổ Việt Trì đen lại, vặn hỏi. Cho dù mười hai vạn phần không muốn nhưng là anh nói đúng, anh đã nhượng bộ, cô không thể cướp đoạt tình thương của ba ba đối với Tòng Ngạn. “Được rồi, tôi đáp ứng anh.”
Nhìn cô gật đầu đáp ứng yêu cầu của anh, vui sướng này còn giá trị hơn khi anh phát hiện được miếu nữ thần. “Anh còn có chuyện này muốn hỏi em, nhìn thấy em yêu thương Tòng Ngạn như vậy thì vì sao không cho thằng bé đi học giáo dục chính quy?”
“Ý anh là trải qua giáo dục chính quy bình thường?”
Bùi Bội cười nhạt lườm anh một cái. Cổ Việt Trì mỉm cười, khuôn mặt sáng rạng nhìn cô “Đương nhiên.”
“Tôi có cho con đi thích ứng được một thời gian, nó cảm thấy chương trình học này chỉ ngang với trình độ vườn trẻ nên nó không thấy thú vị, lúc đầu tôi cũng không tin, chỉ nghĩ nó giống những đứa trẻ bình thường chỉ vì trốn tránh đi học mà nói quá, sự thật không phải như vậy, kết quả kiểm tra chứng minh chương trình học này đối với nó rất đơn giản, cho nên tôi không cho nó đến trường nữa.”
Bùi Bội một bộ dạng đắc ý vì con. Anh nhíu mày khó có thể tin “Chỉ số thông minh của Tòng Ngạn…”
“Anh tin không, là một trăm chín mươi lăm? Nó có thể học nhảy lớp lên lớp cao.”
“Chỉ số thông minh một trăm chín mươi lăm?”
Cổ Việt Trì không khỏi chấn động, anh không ngờ lại có đứa con thiên tài! “Vài năm nay chạy ngược chạy xuôi trộm bảo vật, sưu tầm bảo vật, may mà có nó mới có thể tính ra địa điểm chuẩn xác chứa bảo vật. Có một lần chúng tôi ở Arab tìm bảo vật…”
Nói đến bản lĩnh của con thì Bùi Bội không khỏi múa mép tứ tung, mặt mày hớn hở. Thế này Cổ Việt Trì mới hiểu được lời Sái Ảnh nói muốn gặp Bùi Bội phải lấy lòng Bùi Tòng Ngạn trước. “Đợi chút, vài năm nay em vẫn thường mang con đi tìm bảo vật sao?”
Rốt cục cô cũng dừng ca ngợi con lại, kinh ngạc nhìn anh. “Vừa rồi đã nói qua, hiện tại tôi không thể thiếu nó.”
Cổ Việt Trì nhíu mi suy ngẫm “Nói như vậy, lúc này đi Liêu Ninh phải dẫn Tòng Ngạn đi theo sao?”
“Liêu Ninh?”
Bùi Bội nghi ngờ, ánh mắt thoáng chốc cương lại trên mặt anh “Khi nào tôi đáp ứng đi Liêu Ninh?”
Cổ Việt Trì cười như không cười đối diện với nghi ngờ của cô “Hiện tại anh đang ngồi đây thương lượng với em về chuyến đi này.”
“Thương lượng? “Nhưng vừa rồi khẩu khí của anh không giống như thương lượng mà là quyết định.”
Bùi Bội liếc anh một cái “Tôi không muốn đi Liêu Ninh, Tòng Ngạn cũng thế.”
“Không chịu giúp anh việc này?”
Cổ Việt Trì mỉm cười âm tàn. “Không giúp!”
Bùi Bội kiên quyết lắc đầu cự tuyệt. “Vì sao?”
Tổng lại cho anh một lý do từ chối thuyết phục. Ánh mắt Bùi Bội trừng lớn nghiêm khắc nhìn anh “Bình thường mẹ con chúng tôi không liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì mà anh nói một câu là tôi và Tòng Ngạn phải giúp anh.”
“Một tiếng trước có thể nói chúng ta không có gì liên quan, nhưng hiện tại em không thể nói chúng ta không có liên quan, đừng quên, chúng ta đã có với nhau một đứa con.”
Cổ Việt Trì cười nhẹ cố ý châm chọc. Tưởng lấy Tòng Ngạn ra uy hiếp cô đi vào khuôn khổ sao? Nằm mơ đi! “Có vẻ anh đã quên, Tòng Ngạn theo họ tôi nên nó là con tôi.”
“Nhưng em cũng đừng quên, em đã đồng ý cho Tòng Ngạn gọi anh là ba ba.”
Cổ Việt Trì lập tức phản kích. “Kia cũng là gọi ngoài miệng mà thôi, anh cho rằng gọi một tiếng ba ba là có thể sai khiến nó sao? Hừ! Đó là tôi không muốn thay nó tìm ba ba, nếu không nó có thể gọi ba ba đầy đường.”
Binh đến tướng chặn, nước đến đâu đắp đê đến đó, Bùi Bội không sợ hồi đáp lại. “Em nói lại lần nữa xem!”
Cổ Việt Trì nheo mắt lại, bề ngoài lạnh lẽo sắp bùng nổ thành núi lửa. Ánh mắt hung ác nhìn Bùi Bội làm cho cô sợ hãi rụt cổ lại “Là tôi nói…nói…”
Giọng nói nhỏ dần chỉ có mình cô nghe thấy. Nói cái gì? Bình thường cô nhanh mồm nhanh miệng. Lúc này đông cứng không nói được là thế nào? “Tòng Ngạn có đồng ý theo anh đi Liêu Ninh hay không thì vẫn phải chính nó quyết định.”
Anh toàn thân cương trực, mặt không chút thay đổi, không nghĩ lại cùng cô tranh chấp chuyện râu ria. Bùi Bội nhất thời vào tình thế cấp bách, tức giận nói “Với thân phận và địa vị của anh cũng có thể đã có vợ con, nếu anh muốn mang con đi Liêu Ninh thì vì sao không mang vợ con của anh đi đi?”
Cổ Việt Trì liếc cô một cái cười mỉa “Bởi vậy mới nói bình thường em không xem tạp chí lá cải, anh không có vợ con nhưng hiện tại thì có.”
Nhất thời Bùi Bội choáng váng. Đây là ý tứ gì? Anh ta đem cô trở thành vợ của anh ta?Cô lộ ra khuôn mặt phiếm hồng như quả táo. “Tôi không đáp ứng làm vợ của anh.”
Bùi Bội gấp gáp biện hộ. Cổ Việt Trì cảm thấy buồn cười khẽ vuốt mặt cô, giọng nói trầm thấp say lòng người “Không làm vợ của anh cũng không được, bởi vì trong tay em có con của anh.”
Bùi Bội uể oải thở dài. “Chuyện nào ra chuyện nấy, nếu hôm nay anh không phát hiện ra anh có con, căn bản anh không có khả năng nhớ rõ tôi.”
Cổ Việt Trì rút tay về, ý cười lạnh lùng nơi khóe miệng. “Em sai rồi, vì không biết tên và địa chỉ của em nên anh đã đi tìm em mười năm, tin hay không tùy em.”
Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi phòng. Bùi Bội nghe vậy kinh ngạc không thôi. Anh ta tìm cô mười năm? Chẳng lẽ sau đêm đó Cổ Việt Trì mới bắt đầu tìm kiếm tung tích của cô? Cổ Việt Trì đi ra khỏi phòng Bùi Bội, thần sắc trên mặt ngưng trọng còn có một phần nhẫn nhịn, Bùi Bội đáp ứng để Tòng Ngạn gọi anh là ba ba, cũng không nguyện ý đưa Bùi Tòng Ngạn cùng anh đi thám hiểm. Đi vào phòng khách thấy Bùi Tòng Ngạn đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt tròn tròn trợn trừng nhìn anh, làm cho trong lòng Cổ Việt Trì hỗn độn phức tạp. Đột nhiên anh có một đứa con hơn mười tuổi, mà đối với Bùi Tòng Ngạn mà nói, tự nhiên không hiểu có một ba ba từ trên trời rơi xuống, nên anh tin giờ phút này Bùi Tòng Ngạn cũng có tâm tình như anh. Chuyện bất thình lình xảy ra như sét đánh ngang tai khiến cho người ta không biết phải làm sao. Cổ Việt Trì ngồi xổm xuống chăm chú nhìn con, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, nội tâm biến hóa hỗn độn làm anh nhất thời không có từ ngữ nào để diễn tả được. “Thật có lỗi hôm nay ba ba mới biết đến sự tồn tại của con.”
Giọng nói mềm nhẹ đầy áy náy. Đây là ba ba sao? Bùi Tòng Ngạn kích động hốc mắt ướt ướt, nhưng lại kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống, nó dùng lực hít hít mũi “Không quan hệ, ít nhất con cũng biết mình không chui ra từ tảng đá.”
Mỉm cười mà nói, là châm chọc hay là an ủi? Cổ Việt Trì tim như thắt lại, kích động vươn tay ôm con vào lòng “Ba ba sẽ bù đắp thiệt thòi mười năm qua của con.”
Bùi Tòng Ngạn nhẹ nhàng đẩy cánh tay ấm áp của Cổ Việt Trì ra. “Kỳ thật con không có chịu thiệt thòi bởi vì lúc trước ba ba không biết đến sự tồn tại của con mà.”
Thật là một đứa trẻ có hiểu biết. Cha con trời sinh, tình thân cha con từ trong lòng Cổ Việt Trì trào ra khiến anh lại vươn tay ôm con vào lòng “Con ngoan, cảm ơn con đã tha thứ cho cha.”
Bùi Bội đi ra khỏi phòng, vừa bước vào phòng khách đập vào mắt là hình ảnh cha con thân tình nhận nhau, làm cho cô không khỏi bốc hỏa lửa giận. Không có lý do gì mười năm sau anh ta lại lập tức được nhận tình yêu của con cả, cô tức giận hai tay nắm chặt thành quyền. Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai Cổ Việt Trì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của mẹ, cho nên Bùi Tòng Ngạn thông minh vội vàng trưng ra vẻ mặt vui mừng hớn hở như điên. Bùi Bội nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến lên, tách hai cha con đang ôm nhau thắm thiết ra. “Thời gian nhận nhau đã xong.”
Cổ Việt Trì trố mắt căm tức không hài lòng khi cô mãnh liệt như vậy. “Nó cũng là con anh.”
Bùi Bội kéo con dấu sau lưng, vẻ mặt như gà mẹ bảo vệ gà con “Nó là một mình tôi sinh ra, một tay tôi nuôi lớn.”
Khuôn mặt Cổ Việt Trì đen thui. “Đó là do lúc trước anh không biết chuyện này, nếu anh biết em mang thai thì anh sẽ không để cho em một mình cực khổ sinh con.”
Bùi Bội tức giận “Là nha, tôi đã nuôi dưỡng nó mười năm, đột nhiên anh chui ra muốn tiếp nhận thằng bé mà được sao.”
“Tiếp nhận?”
Cổ Việt Trì hổn hển trừng người phụ nữ không biết nói lý. “Tòng Ngạn là người không phải đồ vật.”
Bùi Bội tức giận toàn thân run run, nhìn anh hét lên. “Không cần anh nhắc nhở tôi, đương nhiên tôi biết nó là người, không phải là đồ vật.”
Bùi Tòng Ngạn không có biện pháp nhìn hai người như nước với lửa tiếp tục chiến đấu, nhịn không được đành lôi lôi mẹ. “Mẹ.”
Bùi Bội tức giận nghiêng đầu nhìn nó. “Chuyện gì?”
Bùi Tòng Ngạn vẻ mặt vô tội nhìn mẹ đang tức giận tận trời. “Trêu chọc mẹ là ba ba, là ba ba của con, cùng con không có quan hệ nên đừng lôi con vào mắng.”
“Tiểu quỷ đáng giận!”bg-ssp-{height:px}
Ngón tay của Bùi Bội dùng sức dí đầu con. “Trái một câu ba ba, phải một câu ba ba, tôi nuôi anh lớn như vậy còn không bằng một ba ba mới nhận thức, mà tôi mắng anh chỗ nào?”
Vì Bùi Tòng Ngạn không muốn chọc giận người mẹ nuôi dưỡng nó mười năm nên cấp ẹ một chút mặt mũi, làm bộ rơi nước mắt. “Vừa rồi không phải mẹ mắng con là đồ vật, hiện tại còn lật lọng.”
Nói xong, nó lập tức xoay người nhanh như chớp chạy đến bên Sái Ảnh, lấy Sái Ảnh làm lá chắn, nó cũng không muốn bị lửa giận của mẹ lây sang nên cố ý lôi kéo Sái Ảnh. Sái Ảnh nhìn Bùi Tòng Ngạn bên cạnh bèn lộ ra nụ cười giả tạo bỡn cợt. “Muốn tha chú xuống nước sao?”
Bùi Tòng Ngạn không nói chỉ mỉm cười chớp chớp mi. Bất đắc dĩ Sái Ảnh phải nhảy ra can thiệp việc nhà của bọn họ “Hai người ầm ĩ vì Tòng Ngạn cả ngày rồi cũng nên kết thúc đi.”
Bùi Bội hét lên. “Anh nói nhiều.”
Một lần nữa Cổ Việt Trì trấn định cảm xúc của mình. “Kỳ thật cũng không có gì để tranh chấp, con là của hai người, mười năm trước hai mẹ con chịu thiệt thòi nên bây giờ anh sẽ bù đắp.”
Sắc mặt Cổ Việt Trì lại khó coi lần nữa, nhưng nghĩ đến Bùi Tòng Ngạn nên anh nén nhịn tức giận.“Em không chấp nhận thì thôi nhưng anh có thể bù đắp cho Tòng Ngạn được không?”
“Tôi không…”
Lời nói cự tuyệt của cô còn chưa nói xong thì một giọng nói trẻ con xen vào. “Con đồng ý nhận bù đắp của ba ba.”
Thằng nhóc không lương tâm kia cư nhiên trở mặt phản lại cô sao? “Bùi, Tòng, Ngạn.”
Hai tay Bùi Tòng Ngạn nắm chặt góc áo của mẹ. “Con không đành lòng cự tuyệt ý tốt của ba ba. Nói gì đi nữa thì mẹ nỡ lòng nào để con trai mẹ làm một đứa trẻ bị cười nhạo sao?”
“Bị cười nhạo?”
Âm thanh phát ra từ hai hàm răng của Bùi Bội “Đối nghịch với mẹ thì không gọi là bất hiếu sao?”
Bất đắc dĩ Bùi Tòng Ngạn giật giật góc áo của Sái ảnh, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng thương, than thở nhìn Sái Ảnh “Chú Sái, phiền chú xuống bếp lấy giúp cháu con dao lên đây.”
“Dao, cháu muốn lấy dao làm gì?”
Sái Ảnh không hiểu nhìn Bùi Tòng Ngạn. Bùi Tòng Ngạn có vẻ vô tội bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn ba người xong thì ba giây sau nước mắt rớt xuống… Nó lấy tay lau nước mắt, lau nước mũi “Từ xưa đến nay trung hiếu không thể vẹn toàn, cháu chỉ chọn hiếu thì không thể vẹn toàn đôi bên, đành phải học người xưa lóc thịt trả mẹ, lóc xương trả cha.”
Diễn trò tranh thủ đồng tình? Nhất thời Bùi Bội tức giận khó nhịn được liền tiến đến đánh một cú vào đầu con. “Không cần mày nhờ chú Sái đi lấy dao, mẹ mày sẽ đánh mày thành thịt vụn.”
“Oa.”
Bùi Tòng Ngạn ôm đầu chạy tán loạn trong phòng. Bùi Bội tay nắm lại đuổi đánh phía sau “Còn chạy? Hôm nay mẹ mày sẽ làm thịt thằng nhóc không có lương tâm như mày.”
Bùi Tòng Ngạn vừa chạy vừa hét “Cứu mạng! Ai rảnh hỗ trợ giúp cháu, giúp cháu cản người ngang ngược này, nơi này xảy ra vụ án hành hạ trẻ em.”
Sái Ảnh mím miệng cúi đầu cười trộm, tình hình như vậy hắn đã thấy nhiều nhưng không thể trách được, nhìn quen lắm rồi. Cổ Việt Trì không thể tin nhìn hai mẹ con bọn họ đuổi nhau trong phòng như quan binh bắt kẻ gian. Anh thử giúp con thoát nạn, có thời cơ liền ngăn Bùi Bội đang thở phì phì lại. Cánh tay không bị Cổ Việt Trì nắm vung lên loạn xạ còn chửi bậy. “Tôi không nuôi anh nữa.”
Một mặt Cổ Việt Trì trốn cánh tay đang vung lên của cô, một mặt nhẹ giọng khuyên nhủ. “Tòng Ngạn chỉ nói vui một câu mà em làm thật sao?”
Uy uy uy…Cái tay của anh ta đặt sai chỗ đi? Một cánh tay của anh hoàn toàn nằm trên ngực của cô, làm cho hai má cô nóng rực. Bùi Bội cắn môi dưới, quay đầu trừng giận Cổ Việt Trì “Anh có thể buông ra không?”
Cổ Việt Trì cúi đầu nhìn cánh tay của mình lập tức buông ra. Nhất thời Bùi Bội được tự do, tranh thủ hấp thu không khí, hai tay chống hông đối mặt với Cổ Việt Trì.“Tôi đang dạy con, không đến lượt anh nhúng tay vào.”
Cổ Việt Trì không hề biết mình bất tri bất giác đã xâm phạm cô, hai tay đút vào trong túi quần, cúi đầu hé mắt nhìn cô. “Anh không đồng ý phương pháp dạy con của em.”
Cô dạy con còn cần anh ta đồng ý sao? “Không cần anh…”
Xen vào việc của người khác, mấy chữ đó còn chưa nói ra khỏi miệng thì… Đột nhiên anh vươn một ngón tay ra chặn môi cô, giọng nói châm chọc “Vẫn là câu nói kia, nó cũng là con anh.”
“Anh…”
Con ngươi xinh đẹp của Bùi Bội vì tức giận mà phiếm hồng. Sái Ảnh thấy tình hình như vậy vẫn chưa kết thúc nên chỉ biết lắc đầu, đành ra mặt nói một chút công đạo. “Hai người cứ tranh chấp như vậy thì vĩnh viễn không có kết quả.”
Bùi Bội hung tợn trừng Sái Ảnh. “Đều là do anh, vì sao anh lại dẫn anh ta tới đây?”
“Không, Sái Ảnh cảm ơn cậu hôm nay đã mang tôi đến.”
Cổ Việt Trì khiêu chiến tức giận của cô. Mặt Sái Ảnh khóc tang, rầu rĩ cười. “Xem ra hôm nay được lợi là Tòng Ngạn.”
Nếu chú Sái đem mọi chuyện đổ lên đầu nó thì Bùi Tòng Ngạn đây cũng không thể không báo ân cứu nguy vừa rồi của chú Sái. “Đúng vậy, mười năm qua đi cho đến hôm nay con mới biết mình có đầy đủ cha mẹ, chính là không biết…”
Sái Ảnh chạy nhanh đến che cái miệng nhỏ nhắn, miễn cho nó lại khơi ra tai vạ. “Hai người xem Tòng Ngạn khát khao được cha mẹ che chở cỡ nào chưa? Phải không Tòng Ngạn?”
Anh ta kích động cúi đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn, hy vọng miệng nó không phun ra những điều tệ hại gây họa nữa. Bùi Tòng Ngạn đẩy bàn tay to đang che miệng ra, khẳng định lời nói của Sái Ảnh. “Con rất muốn trong cuộc sống của mình có ba ba tồn tại.”
Bùi Bội ngạc nhiên mở lớn mắt nhìn đứa con mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. “Lời này của con là có ý gì?”
“Rất đơn giản, Tòng Ngạn cần ba ba.”
Sái Ảnh giúp cô giải thích nghi ngờ đơn giản. “Không cần, Tòng Ngạn có tôi làm mẹ là được rồi.”
Bùi Bội dùng sức cắn môi vẻ mặt oán hận. Kiên trì của cô làm cho Cổ Việt Trì cảm thấy khó khăn, nhưng không thể bắt cô không nổi giận bỏ ý niệm trong đầu đi. Cùng Cổ Việt Trì quen biết nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ Sái Ảnh chưa bao giờ thấy Cổ Việt Trì ủ rũ thẳng cho đến giờ phút này. Sái Ảnh nhịn không được nói giúp cho Cổ Việt Trì. “Bùi Bội, Tòng Ngạn là con trai chứ không phải con gái, nên có rất nhiều điều cần có người cha dạy dỗ mà người mẹ có muốn cũng không làm được.”
“Nói bậy, có điều gì mà người mẹ lại không làm được?”
Bùi Bội một lời nói thẳng bắc bỏ lời nói của Sái Ảnh. “Phải không?”
Sái Ảnh cười nhạt “Hiện tại đứa trẻ dậy thì sớm, hai năm tiếp theo Tòng Ngạn sẽ đến tuổi trưởng thành, xin hỏi em dạy thằng bé thế nào về giáo dục giới tính nam nữ?”
Giáo dục giới tính? Này này này này này này…. Mặc dù cô đã sinh được một đứa con nhưng về phương diện này thì cô như một đứa trẻ còn mê mang. Kinh nghiệm một lần duy nhất chính là đêm đó. Không gian tối đen, ngay từ đầu cô chỉ biết thân thể nhận một sức nặng, rồi dần lộ ra một thân thể cường tráng, kỹ xảo rất thuần thục dẫn dắt cô đi, cùng cô triền miên. Nhớ lại lúc ấy làm cho hai gò má Bùi Bội đỏ ửng. “Tòng Ngạn gọi anh là chú thì anh, anh cũng có thể dạy nó.”
“Muốn anh dạy? Trời ạ! Không bằng em nói thẳng ra muốn anh dẫn thằng bé đến khách sạn để tìm trai đi cho rồi.”
“Cái gì? Mang con em đi khách sạn để tìm trai?”
Bùi Bội kinh hoảng kêu to. Sái Ảnh hất cằm cười mỉa. “Anh nào dám, em cũng biết bên người anh đều là em gái, nói gì thì nói Tòng Ngạn không phải không có ba ba, lúc này nên để ba ba dạy nó.”
Anh gian xảo đem vấn đề quăng lên người Cổ Việt Trì. Cổ Việt Trì rất cảm kích Sái Ảnh vì đã mở đường, kiên quyết dứt khoát tiếp nhận đề tài. “Sái Ảnh nói vậy là đúng, chuyện này nên để ba ba có trách nhiệm.”
Nói qua nói lại, suy cho cùng thì hai người đó nói cũng đúng nên Bùi Bội cam tâm tình nguyện nhượng bộ. “Được rồi, chuyện này để anh dạy thằng bé.”
Cổ Việt Trì bình tĩnh chống cằm, giọng nói sang sảng từng bước tiếp cận. “Không, còn rất nhiều thứ con cần anh dạy dỗ nữa.”
Bùi Bội bắt đầu có cảm giác chính mình tự động nhượng bộ lại làm cho chính mình rơi vào hoàn cảnh bất lợi. “Không, anh đừng tưởng tiến một bước lại muốn tiến thêm bước nữa.”
Giờ phút này trong lòng Cổ Việt Trì ngầm làm một quyết định, muốn kết thúc chuyện này nhất định phải được con đồng ý. Anh cố ý xem nhẹ kháng nghị của cô, đi đến trước mặt Bùi Tòng Ngạn. “Nếu hôm nay ba ba quyết định ở một chỗ với con thì con có đồng ý không?”
Ở cùng một chỗ? Anh ta muốn mang con đi? “Không cho phép anh mang Tòng Ngạn đi.”
Bùi Bội kinh hoảng hét lên. Cổ Việt Trì xoay người mỉm cười nhìn Bùi Bội đang kinh hoàng thất sắc. “Xem em lo lắng chưa kìa, anh đã nói rồi, anh sẽ không mang Tòng Ngạn đi đâu hết.”
“Nhưng vừa rồi anh nói muốn ở cùng một chỗ với Tòng Ngạn không phải sao?”
Tai cô còn nghe rõ lắm nên không có khả năng nghe lầm. Cổ Việt Trì thú vị nhìn khuôn mặt nghi ngờ của cô. “Vì muốn bắt đầu làm một ba ba có trách nhiệm nên anh quyết định chuyển đến sống cùng Tòng Ngạn.”
Nháy mắt đáy mắt Bùi Bội đầy tia vui mừng.“Thật vậy chăng?”
Cái gì, cái gì, cái gì? Anh ta muốn chuyển vào… “Tôi không đồng ý!”
Cô phẫn nộ nói. Con mắt Cổ Việt Trì trở nên lạnh lẽo như ngày thường nhìn cô chằm chằm, thái độ lạnh lùng nguy hiểm, môi anh mím chặt, cằm đanh lại. Cổ Việt Trì cứ như một tòa băng nguy hiểm dọa Sái Ảnh sửng sốt. Lát sau, anh ta lại nghĩ quyết định của Cổ Việt Trì đối với Bùi Tòng Ngạn và Bùi Bội đảm bảo là chuyện xấu. Sái Ảnh vội vàng chạy đến giữ chặt Bùi Bội, rồi nói nhỏ bên tai cô. “Nếu anh ta hứa không mang Tòng Ngạn đi thì vì sao em phải chọc giận anh ta? Lấy gia tài và thế lực của anh ta ra thì em có mấy trọng lượng để chống đỡ? Lỡ anh ta giận dữ muốn pháp luật can thiệp thì ngay cơ hội gặp con em cũng không có đâu.”
“Này…”
Sái Ảnh nói không phải không có lý, lấy tiền tài địa vị của Cổ gia thì cô có năng lực để tranh giành con sao? Nói gì đi nữa thì cô cũng chưa từng thấy qua ánh mắt vui sướng của con, chẳng lẽ cô là một bà mẹ thất bại vậy sao? “Em cố gắng đồng ý đi.”
Sái Ảnh chỉ biết lấy tình thân ra khuyên nhủ. Đương nhiên Bùi Bội hiểu được, nếu không biết sức mình mà cùng anh ta đối đầu thì chỉ sợ bị thương là chính mình mà thôi. Chính là cô nghĩ thế nào cũng không hiểu được, vì sao anh ta lại muốn chuyển đến sống chung, chẳng lẽ thật sự muốn thực hiện trách nhiệm của ba ba? Nếu cô gật đầu cho anh ta chuyển tới thì chẳng phải mỗi ngày đều nhìn thấy anh ta sao? Không, cô không cần, cũng không nghĩ mỗi ngày sẽ nhìn thấy anh ta. “Tôi đồng ý cho anh đến thăm Tòng Ngạn bất cứ lúc nào nhưng có thể không chuyển đến đây sống được không?”
Hy vọng anh ta chấp nhận đề nghị của cô. Trên mặt Bùi Tòng Ngạn biến mất vui mừng. “Không, con hy vọng ba ba có thể ở lại đây.”
“Con hy vọng ba ba ở lại đây?”
Nhất thời tim Bùi Bội tan nát. Cô thương nó, mang nặng đẻ đau nuôi lớn mười năm, thế nào lại không bằng một ba ba mới nhận thức cơ chứ? Bùi Tòng Ngạn nghiêm trang chụp bả vai mẹ. “Chỉ cần mẹ cho ba ba ở lại thì con sẽ tìm một trường trung học để đi học bình thường.”
“Đến trường?”
Bùi Bội kinh ngạc nghiêng đầu “Lúc trước đưa con đến trường, con nói giáo viên kiến thức nông cạn, vì sao lúc này lại đòi đến trường?”
Vẻ mặt Bùi Tòng Ngạn vô tội, cố gắng không hiện ra ưu thương chán nản. “Mẹ nghĩ con vì sao không muốn đến trường? Chính vì bạn bè con biết con không có ba ba, nên luôn cười nhạo con, vì thế con không muốn đi học. Hiện tại có ba ba thì có thể nâng đầu ưỡn ngực đi vào trường học rồi.”
Nói đi nói lại dường như chính là cô hại nó không có mặt mũi đến trường học đi. Cô tự trách mình, như kim châm vào tim của cô làm cho cô khổ sở không thôi. “Dù sao cũng vì con, tùy con đi, con muốn ba ba ở lại thì ở lại đi.”
Bùi Tòng Ngạn được mẹ cho phép nên vui vẻ nhay dựng la lên. “Vạn tuế!”
Rồi lập tức chạy đến bên người Cổ Việt Trì. “Ba ba, ba ba nghe rồi chứ? Mẹ đồng ý cho ba ba chuyển đến đây sống.”
Cổ Việt Trì cười cười gật đầu. “Nghe rồi.”
Ánh mắt anh nhìn Bùi Bội chăm chú, lại không để cho người khác thấy biểu hiện khác thường trên mặt của anh. Bùi Tòng Ngạn khó nén hưng phấn lôi kéo Cổ Việt Trì. “Con dẫn ba ba đi xem phòng.”
“Được.”
Cổ Việt Trì nhìn con nở nụ cười vui vẻ. Tâm của Bùi Bội như bị đâm một dao, mím môi khổ sở, trong lòng rất rất ủy khuất. Thật sự là mẹ kém xa so với ba ba sao?