“Từ Trạch Á, cảm ơn cậu ——-“
“Trạch Á, tớ nói cho cậu này, tớ rốt cuộc cùng ———“
Hiện giờ Tần Tình cùng Phú Đình Đình rốt cuộc trăng đợi ngày cuối cùng cũng tỏ, mà cậu tự nhiên cảm thấy rất cô đơn. Phú Đình Đình vẫn đang theo đuổi hạnh phúc của chính mình, mà Tần Tình lại dũng cảm tiến tới, chính là cậu thì sao? Cậu cũng một mặt lo lắng băn khoăn chuyện kia, có phải hay không cậu nên thử một chút, cho dù không thành công nhưng chỉ cần cố gắng nói không chừng cũng sẽ không phải hối hận.
Cậu thực sự có thể sao? Cậu thực sự ———-
Di động vang lên đánh gãy quyết định quyết tâm duy nhất trong lòng Từ Trạch Á. “Cái kia chú Lạc?
“Tiểu Á, con có rảnh không? Chú muốn nói chuyện với con?
Cậu hiện tại quả thực rất rảnh, hơn nữa hôm nay thứ sáu, baba có việc ở công ty nên chỉ có cậu ở nhà một mình, “Được ạ” cậu nghĩ nói chuyện với chú Lạc cũng rất tốt.
“Chú tới đón con
“Không cần đâu, chú nói chú đang ở đâu, con sẽ tự mình qua
“Vậy ở —–
Từ Trạch Á đi tới nơi thì Lạc Tuấn Tiệp đã chờ ở đó được một lúc, đây là một quán cà phê rất thanh nhã, có lẽ bởi vì là buổi sáng không có mấy người nên đặc biệt im lặng.
“Tiểu Á muốn uống gì?
“Một ly Lam Sơn a” Đối với cà phê cậu cũng không đặc biệt thích, chính là cảm thấy hương vị ngọt ngào còn có một chút đắng đắng rất giống với tâm tình cậu hiện tại, hạnh phúc nhưng mang chút do dự, hồi hộp.
“Một ly Lam Sơn” Lạc Tuấn Tiệp nói với nhân viên phục vụ sau đó nhìn về phía Từ Trạch Á: “Tiểu Á nghĩ kỹ chưa?
“Cái kia chú Lạc, cảm ơn ý tốt của chú nhưng con đã quyết định ở lại bên cạnh baba rồi” Nhìn nhìn Lạc Tuấn Tiệp, Từ Trạch Á nghiêm túc nói tuy rằng cậu biết chú Lạc là bằng hữu của baba ruột cũng thực sự quan tâm cậu, nhưng cậu vẫn nguyện ý ở lại bên người baba.
“Tuy rằng chú biết điều chú sắp nói có thể làm con mấy hứng, nhưng chú vẫn phải nói, Mộ Dung Lăng Phong cũng không phải là người tốt như con nghĩ đâu, có lẽ cậu ta kết hôn với mẹ con là bởi vì đối con có mục đích khác ———” Lạc Tuấn Tiệp rất dịu dàng nói, nhưng cũng không có nói rõ.
“Con biết” Từ Trạch Á vẻ mặt kiên định, hiển nhiên là ra quyết định rất lớn.
“Con biết?
“Dạ
Nếu như Tiểu Á cũng đã biết mà vẫn nguyện ý ở lại bên người cậu ta thì hắn còn có thể nói gì được đây? Chính là hắn không rõ, vô luận là mười năm trước hay mười năm sau, vô luận là An Bình hay Tiểu Á vẫn can tâm tình nguyện ở bên người cậu ta, cậu ta thực sự tốt như vậy sao? Mà hắn so ra thực sự là thua kém cậu ta sao?
“Nếu Tiểu Á đã quyết định như vậy, chú đây cũng sẽ tôn trọng quyết định của con, chính là nếu có một ngày Tiểu Á không muốn ngốc ở đó nữa, chỗ của chú bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh con” Lạc Tuấn Tiệp hơi ưu thương nói mặc kệ là lúc nào hắn cũng đều phải tranh đấu với Mộ Dung Lăng Phong, mười năm trước, Mộ Dung Lăng Phong từ trong tay hắn cướp đi An Bình, mười năm sau Tiểu Á cũng đồng dạng, vẫn là chọn Mộ Dung Lăng Phong.
“Dạ, cảm ơn chú” Từ Trạch Á vui vẻ nói tổng cảm thấy giống như là nhất kiện tâm sự giống nhau, hiện giờ nói ra trong lòng cũng thoải mái hơn, cũng rất cao hứng, nguyên lai trừ bỏ baba thì vẫn còn có người quan tâm cậu như vậy.
“Tiểu Á, đây là ảnh chụp của baba con, không phải là con chưa thấy qua baba sao?” Lạc Tuấn Tiệp từ trong ví tiền lấy ra một tấm ảnh nhưng vì đã quá lâu nên đã có điểm ố vàng đưa cho Từ Trạch Á
Ảnh chụp người ở giữa này chính là baba của cậu sao? Quả thực cậu với baba cậu bộ dạng rất giống nhau, khó trách thời điểm chú Lạc lần đầu nhìn thấy cậu liền nhận lầm cậu với baba. “Cái kia chú Lạc, có thể nói baba con vì sao lại qua đời không?” Mỗi lần cậu chỉ cần hỏi về người baba này thì mẹ cũng chỉ nói một câu “Baba cậu, anh ta đã sớm chết”, cho nên cậu cũng chỉ biết có vậy thôi, baba cậu đã sớm chết rồi.
“Cậu ấy — cậu ấy là một lần uống rượu say sau đó xảy ra tai nạn, cho nên liền ———” Lạc Tuấn Tiệp cảm xúc kích động nói không hết câu
Từ Trạch Á cũng không hỏi lại, tựa hồ baba qua đời đối với chú Lạc là đả kích rất lớn, cho nên cậu cũng không nhẫn tâm hỏi lại tái chạm vào vết sẹo trong lòng của chú Lạc. Đăng bởi: admin