“Tiểu Á thiếu gia, lão gia đang ở phòng khách chờ cậu
Từ Trạch Á cả kinh, “Chú ấy nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?” Xem ra là vẫn phải đối mặt rồi.
“Đúng vậy, lão gia kêu tôi đi gọi Tiểu Á thiếu gia
“Cháu biết rồi Vương thúc, cháu lập tức đi ngay” Tâm tư Từ Trạch Á khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Trong phòng khách, Mộ Cung Lăng Phong ngồi ngay ngắn trên sô pha đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, đặt báo xuống nhìn về phía Từ Trạch Á đang đi đến.
” Cái kia, chào chú, cháu là Từ Trạch Á” Từ Trạch Á có chút không tự nhiên, càng không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
“Tiểu Á, chúng ta là người một nhà, cũng đừng mất tự nhiên” Mộ Dung Lăng Phong đứng dậy đi đến trước mặt Từ Trạch Á kéo cậu ngồi xuống sô pha
Thanh âm này, từ tính mà có mị lực, tuyệt không giống một lão gia gia, lo lắng trong lòng Từ Trạch Á ít nhiều có chút thả lỏng nhưng vẫn có điểm sợ sệt ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lăng Phong, thiên a, một nam nhân tuấn mỹ, Từ Trạch Á thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng
“Như thế nào? Bộ dạng ta rất hung ác sao?” Thấy Từ Trạch Á có chút khiếp đảm mà nhìn mình, Mộ Dung Lăng Phong hỏi
“Cháu— không phải—-” Từ Trạch Á bối rối nói năng có chút không rõ, khuôn mặt lại càng đỏ bừng lên
“Tiểu Á, ta hiện tại trên danh nghĩa là baba, cũng là người giám hộ của con, ta sẽ coi con như chính là con của mình, cho nên ta hy vọng trước mặt ta con không cần mất tự nhiên như vậy” Nhẹ vỗ tóc Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong yêu thương nói, giống như là baba cưng chiều con mình.
“Là, cháu đã biết, thưa chú” Đối mặt với Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á cảm giác tim mình đập rộn lên, thầm nghĩ đại khái là bởi vì qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có một nam nhân như cha mà cưng chiều cậu như vậy, làm cho cậu có chút kích động cũng có điểm thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Á, con vẫn không muốn gọi ta một tiếng baba sao?” Lời nói Mộ Dung Lăng Phong mang theo điểm thất vọng.
“Cái kia, chú, con—-” Đột nhiên kêu cậu gọi baba, cậu thật đúng là không nói lên lời nhưng thấy Mộ Dung Lăng Phong tựa hồ coi cậu thật sự là con của chính mình, lại không tốt làm cho y thất vọng, Từ Trạch Á miễn cưỡng chính mình, lắp bắp kêu lên: “Cái kia, baba —-“
“Tiểu Á, con gọi ta rồi, con thật sự gọi ta là baba rồi” Mộ Dung Lăng Phong cao hứng đem Trạch Từ Á ôm vào trong g ngực, tựa như đứa trẻ được người lớn cho kẹo.
Một câu “baba” thực sự làm cho người này cao hứng như vậy sao? Từ Trạch Á trong lòng nghi hoặc, tuy rằng trước kia cậu cũng thường hay hỏi mẹ hiện tại baba đang ở nơi nào? Nhưng mẹ luôn nói tên baba hỗ đản của cậu đã chết, hiện giờ có một nam nhân có thể giống như baba yêu thương cậu, tựa hồ cũng không tệ.
“Cái kia, người ôm con chặt quá
“Phải hay không làm đau con rồi, thực xin lỗi, baba rất cao hứng” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng buông Từ Trạch Á ra, ân cần kiểm tra trên người Từ Trạch Á xem cậu có bị thương không.
“Không có việc gì ——–“
Lời nói quan tâm cùng ánh mắt ân cần của Mộ Dung Lăng Phong khiến cho Từ Trạch Á thực ấm áp, hạnh phúc, an tâm, còn có yêu thương của người ba.
“Tiểu Á nhất định đói bụng đi, baba đã kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mà con thích, chúng ta mau tới” Mộ Dung Lăng Phong kéo tay Từ Trạch Á đi đến phòng bếp.
Nhìn một bàn đầy thức ăn ngon mắt, Từ Trạch Á phải trợn mắt há hốc mồm.
“Tiểu Á, những thứ này đều là món con thích ăn
“Tiểu Á nếm thử cái này xem
“Tiểu Á, cái này là baba cố ý bảo bọn họ làm cho con, con xem có thích không
“Tiểu Á —–“
Còn không có động đũa, nhìn đồ ăn đầy trong bát, Từ Trạch Á dở khóc dở cười nhưng trong lòng cảm thấy thực ấm áp, bởi vì mấy thứ này là gánh nặng nhưng lại rất ngọt ngào nha.
BB, LNMACN + Đăng bởi: admin