Hạ Cảnh Trạch che ngực bị thương, có một người phụ nữ khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta cũng không đáp lại.
Ow, có sự khác biệt lớn như vậy giữa khi anh ấy trang điểm và không trang điểm không? Tại sao chị dâu lại không nhận ra?
“Đừng để ý tới anh ta.” Diệp Lan Thành nắm tay An Chi Tố, đi về phía ba người còn lại.
An Chi Tố cũng nhìn lại Hạ Cảnh Trạch bị thương, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
Này, đẹp trai ưa nhìn, cái gì cũng tốt, chỉ là sở thích ăn mặc, cô không thể nịnh nọt nổi.
Nếu cho phép tự tay phối lại, giá trị ngoại hình anh ta sẽ cao thêm một phần.
Diệp Lan Thành cầm lấy tay An Chi Tồ và gật đầu với ba người họ, sau đó giới thiệu ngắn gọn: “Tô Dịch, Giang Đằng, Hạ Ninh, vợ tôi, An Chi Tố.”
An Chi Tố:…
An Chi Tố đã bở ngỡ trước lời giới thiệu của Diệp Lan Thành, thật may mắn.
Trong phần giới thiệu, ánh mắt của anh ấy lần lượt lướt qua ba người, nếu không An Chi Tố hầu như không thể phân biệt được tên của ba người họ.
Vừa rồi Tô Dịch chính là người ngồi bên tay phải của Hạ Cảnh Trạch, chính là người mà Hạ Cảnh Trạch gọi là anh rể.
Giang Đằng ngồi đối diện với Hạ Cảnh Tinh lúc này muốn ném anh ta ra ngoài.
Hạ Ninh là chị gái của Hạ Cảnh Trạch, và là một đôi với Tô Dịch.
“Xin chào, tôi là An Chi Tố.” An Sơ Hạ lễ phép cười với ba người bọn họ.
Tô Dịch và Giang Đằng gật đầu với cô, cả hai đều không nói nhiều, dù có quen biết nhau cũng gật đầu.
Sau khi nghe thấy tên của cô, Hạ Ninh nhìn cô thêm một chút, sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười: “Xin chào.”
Mấy người gặp nhau một lát, liền cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.
Khi mọi người đến nơi, Tô Dịch bấm chuông phục vụ và yêu cầu phục vụ dọn đồ ăn.
Các món ăn đã được đặt từ trước, và một lúc sau nhân viên phục vụ mới vào và gọi tất cả các món ngon lên.
Người phục vụ biết quy tắc của những vị chủ nhân trẻ tuổi này, sau khi dọn món ăn, rượu được dọn ra, sau khi rót một ly họ đi ra ngoài.
An Chi Tố nhìn rượu thịt trên bàn, nước miếng suýt chút nữa chảy ra.
Cô khẽ liếc nhìn Diệp Lan Thành một cái rồi từ từ đưa tay về phía ly rượu trước mặt như một tên trộm.
“Em uống nước.” Ngay khi bàn tay nhỏ bé của An Chi Tố sắp chạm vào ly rượu, tay của Diệp Lan Thành đã cản lại, đặt ly nước đun sôi trước mặt cô, cầm ly rượu của cô đi.
An Chi Tố biểu tình khóc trong âm thầm.
Hạ Cảnh Trạch buồn cười trước ánh mắt biểu tình của An Chi Tố: “Anh Lan Thành, đừng như vậy với chị dâu.
Chúng ta không phải người ngoài.
Để chị dâu uống một ly đi.”
“Cô ấy không uống được.” Diệp Lan Thành bất động thanh sắc.
An Chi Tố nắm lấy góc quần áo của
Diệp Lan Thành dưới bàn, cố lấy lòng Diệp Lan Thành: “Kỳ thực em có thể uống một chút, một chút thôi.” Cô vừa nói, hai ngón tay làm một chút động tác.
Diệp Lan Thành lần này trực tiếp cho An Chi Tố một cái trừng mắt.
An Chi Tố co rụt cổ lại, buông lỏng tay đang nắm lấy góc áo của Diệp Lan Thành, nhấp một ngụm nước sôi từ trong tách, vẻ mặt xấu như uống phải thuốc độc.
Hạ Cảnh Trạch cười, lén nói nhỏ vào lỗ tai với An Chi Tố: “Chị dâu, chị rất sợ Anh Lan Thành.”
“Cậu không sợ sao?” An Chi Tố nhìn anh một cái “Ngũ thập bộ tiếu bách bộ”.
Có câu chuyện là hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy.
Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát.
Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau.
Hạ Cảnh Trạch sờ sờ mũi, xấu hổ.
“Hạ Cảnh Trạch.” Diệp Lan Thành lắc lắc ngón tay đối với An Chi Tố
“Em vào ngồi đây.” Hạ Cảnh Trạch vẻ măt mất mát: “Tai sao? Em và chi dâu
ngồi gần hơn để vun đắp tình cảm.
“Cô ấy sợ nóng.” Diệp Lan Thành liếc anh một cái thật nhanh và xa.
An Chi Tố ngẩn ra, cô ấy sợ nóng sao? Tại sao cô ấy không biết..