Diệp Lan Thành gật đầu, và khá hài lòng với xác suất này: “Sau này phải làm phiền bác sĩ Lý rồi.” Bác sĩ Lý không dám nhận nói: “Diệp thiếu đừng khách sáo.
Thân thể của thiếu phu nhân đang rất yếu và cần phải được chữa trị từng bước.
Thiếu phu nhân không dễ thụ thai, nhưng không phải vô sinh hoàn toàn.
Cho nên thiếu phu nhân nên cẩn thận, một khi thiếu phu nhân mang thai ngoài ý muốn, có thể tám mươi phần trảm mang thai
ngoài tử cung, lúc đó tình hình sẽ chỉ càng tệ hơn.”
Diệp Lan Thành ậm ừ, “Tôi hy vọng rằng bác sĩ Lý sẽ giữ bí mật những chuyện này.
Tôi không muốn cô ấy biết trong lúc này.”
Bác sĩ Lý hiểu rằng đây cũng là lý do tại sao anh ấy không nói trước mặt An Chi Tố.
Sau khi nói về tình trạng cơ thể của An Chi Tố, Lão Cửu đã đưa bác sĩ Lý đi, và theo anh ta đến nơi để lấy thuốc bắc cho An Chi Tố.
Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Diệp Lan Thành đứng ở cửa với một thân hình
rất cao rõ ràng trông như một quý tộc, là một chi lan ngọc thụ
ý chỉ người ưu tú nhất
, nhưng lại bị đe dọa vì đôi mắt sâu và lạnh lùng.
Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Lan Thành lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Lão Cửu và chỉ thị: “Tìm xem ai đã hại cô ấy.”
Diệp Lan Thành đã hạ quyết tâm tìm cho bằng được và không nói cho An Chi Tố biết, anh sẽ tự mình xử lý.
Anh cần phải biết ai đã làm tổn thương cô để bảo vệ cô tốt hơn.
An Chi Tố ngồi trong phòng khách cầm tách trà và thưởng thức, nhiệt độ của trà cũng nguội dần, cô vẫn đang chìm trong thế giới của chính mình, mãi đến khi có tiếng bước chân của Diệp Lan Thành từ bên ngoài, cô mới hoàn hồn lại.
“ở đâu mà có nhiều đồ như vậy?” An Chi Tố thấy Diệp Lan Thành trở về, tay mang theo rất nhiều đồ về nhà, nghiêng đầu nhìn những túi lớn nhỏ đang cầm trên tay, cảm thấy có chút quen thuộc.
“Của em.” Diệp Lan Thành đặt túi đồ trên tay xuống ghế sô pha.
An Chi Tố rất ngạc nhiên.
Cũng may
là cô ấy đã quen rồi.
Nhưng đây không phải là tất cả những chiến tích mà cô ấy và Tống Giai Nhân mua hôm qua sao.
Cô ấy để lại địa chỉ trong cửa hàng.
Đây là được gửi đến, Diệp Lan Thành vừa xách vào.
“Hôm qua đi mua sắm nhiều quần áo như vậy sao? “Diệp Lan Thành bỏ đồ xuống thoải mái nói chuyện với cô, khi đối diện với An Chi Tố sự tức giận khi nghe về tình trạng của cô cũng đã biến mất.
“Từ trong ra ngoài, có ba bộ.” An Chi Tố không cảm thấy ít chút chút nào.
Tống Giai Nhân vẫn muốn mua cô ấy cho cô ấy, nhưng cô ấy không muốn Tống Giai Nhân tiêu tiền, cho nên cô
ấy không muốn mua thêm.
“Quá ít, mùa đông năm nay vẫn còn sớm.” Diệp Lan Thành thu dọn bộ ấm trà nói: “Em lên lầu thay quần áo đi, anh sẽ dẫn em ra ngoài mua một ít.
Bác sĩ Lý nói rồi em bắt buộc không được lạnh và em cần mua thêm ấm.”
An Chi Tố lắc đầu:” Không, em không sao.
Hôm nay, em còn việc phải làm”
“Em đang bận việc gì? “Diệp Lan Thành hỏi.
An Chi Tố tự tin trả lời: “Làm sườn xám, em đã hứa là sườn xám sau khi làm xong sẽ gửi đi và nó gần hoàn thiện rồi.
Hôm nay em vội làm xong,
ngày mai sẽ gửi đi.
Diệp Lan Thành nhớ tới chiếc sườn xám đã bán của cô, liền nói, “Tùy em.”
Sau khi đặt ấm trà xuống, Diệp Lan Thành đứng dậy định lên phòng làm việc thì An Chi Tố nắm lấy góc áo.
“Hả?” Diệp Lan Thành khóe mắt hơi rũ xuống, nhìn tay của cô.
“Diệp Lan Thành, chuyện tối hôm qua anh không có gì muốn hỏi em sao?” An Chi Tố lấy hết can đảm mới dám nói cho anh biết chuyện tối hôm qua.
Không có.” Diệp Lan Thành ánh mắt
không khỏi kinh ngạc: “Nếu em muốn thì có thể nói với anh, còn nếu không muốn thì không cần nói.”
An Chi Tố hơi siết chặt góc áo: “Em… Diệp Lan Thành, từ trước đến nay lời em nói vẫn luôn tính.”
“ Câu nào? ”
“Sau một năm, anh cỏ quyền giải tán cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào.”
An Chi Tố nghiêm túc nói.
Diệp Lan ánh mắt lạnh lùng chìm xuống trịnh trọng nói: “An Chi Tố, lúc đó anh trả lời em như thế nào?”
Nghe được giọng điệu lạnh lùng, An
Chi Tố co rụt cổ lại, vui vẻ đáp: “Anh nói hôn nhân không phải trò chơi trẻ con, kết hôn thì sẽ không ly hôn đâu.” “Thật khó nhớ với em nhỉ.” Diệp Lan Thành mỉa mai nói đồng thời có chút cảnh cáo: “An Chi Tố tính anh rất xấu đừng lúc nào cũng lấy chuyện ly hôn ra làm phiền anh.
Anh không ngại để em ở nhà làm bà Diệp toàn thời gian đâu, những gì em đã mất anh sẽ lấy lại cho em, những người bắt nạt em anh không ngại bắt nạt lại họ.
Vì vậy, em hãy suy nghĩ cho cẩn thận em có thể tự lấy lại hoặc anh sẽ lấy lại cho
em.
Trời ạ…
An Chi Tố thở dài, nhưng cũng biết rút kinh nghiệm, chữ ly hôn tạm thời cô không nên nói ra.
Sau đó cô đứng dậy đi thẳng đến phòng hoa ở sân sau, dự định dùng một ngày để hoàn thành khối lượng công việc còn lại của sườn xám.
Trước buổi trưa, Lão Cửu mang thuốc bắc từ tiệm thuốc của bác sĩ Lý về, cất những túi thuốc bắc đã được gói cẩn thận vào tủ lạnh, sau đó lên lầu gõ phòng làm việc của Diệp Lan Thành.
“Đã tìm được chưa?” Diệp Lan thấy Lão Cửu đã trở về, nhất thời đặt tập
tài liệu đang xem xuống..