An Chi Tố tìm được thước dây, lấy thêm chiếc bút bắt đầu đo kích thước cho Bạch Tâm Từ.
Diệp Kinh Mai ngồi một bên quan sát, thấy tay nghề đo lường của An Chi Tố thật sự rất lão luyện, vô thức sinh thêm chút tin tưởng với cô ấy.
“Phu nhân, ngài còn thêm yêu
cầu nào khác không?” – An Chi Tố ghi lại số đo sau đó hỏi.
“Không có, cô cứ theo đó mà làm đi.” – Bạch Tâm Từ đáp
An Chi Tố gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ theo đó thiết kế ra một chiếc sườn xám phù hợp với ngài.
Ngài để lại cho tôi địa chỉ và số điện thoại, làm xong rồi tôi sẽ gửi sang cho ngài.”
Bạch Tâm Từ lúc này liền đem số điện thoại và địa chỉ để lại cho cô, cuối cùng hỏi: “Tiền đặt trước phải trả như thế nào?”
“Không cần đâu.” – An Chi Tố hào phóng xua tay: “Chiếc sườn xám này tôi sẽ không lấy tiền, tặng cho phu nhân người đấy.”
Lần này là đến Bạch Tâm Từ trợn tròn mắt.
Diệp Kinh Mai dường như khá bình tĩnh trước sự tuỳ hứng của An Chi Tố, cười nói: “Bà chủ thật hào phóng.”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, xem như là đền đáp khách hàng cũ đi.
Vị phu nhân này có muốn không? Tôi có thể làm luôn một thể.” – An Chi Tố tâm trạng thoải mái nói.
“Tôi thì khỏi đi, mỗi lần tôi mặc sườn xám liền biến thành cô bồi bàn trong quán rượu.” – Diệp Kinh Mai tự giễu nói một câu.
“Vậy là do cô mặc không đúng sườn xám, mỗi người đều sẽ có một chiếc sườn xám phù hợp với bản thân.” – An Chi Tố không đồng ý với lời nói của Diệp Kinh Mai, mẹ cô từng nói với cô, không có người phụ nữ nào không hợp với sườn xám, chỉ có người phụ nữ mặc trúng sườn xám không phù hợp với mình mà thôi.
Bạch Tâm Từ nghe xong lời này
liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn An Chi Tố có thêm vài phần dò xét.
Câu nói này, hình như ngày trước cô từng nghe thầy Tố nói qua.
Cô lại nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi Tố, càng nhìn càng cảm thấy mình đã thấy gương mặt này ở đâu đó.
“Được rồi Bạch phu nhân, địa chỉ và số điện thoại tôi đã ghi lại rồi, tôi sẽ cố gắng xong sớm, làm xong tôi sẽ gửi sang chỗ ngài.
Hôm nay tôi muốn dọn dẹp cửa hàng, sẽ không tiếp đãi hai người được.” – An Chi Tố sau khi cất sổ
ghi chú liền phát lệnh đuổi khách.
Bạch Tâm Từ hồi thần trở lại, đáp một tiếng cảm ơn rồi cùng Diệp Kinh Mai rời đi.
An Chi Tố nhìn bọn họ đi xa, sau đó lấy chiếc thùng rỗng ra bắt đầu thu dọn sườn xám.
Cô muốn làm sườn xám cho Bạch Tâm Từ không phải vì cô đột nhiên tâm huyết dâng trào, mà là v) những gì cô ấy nói trước đó.
Vì cô ấy còn nhớ đến mẹ cô, cho nên cô muốn thay mẹ gửi lời cảm ơn vì vẫn luôn nhớ đến bà.
Hai người Bạch Tâm Từ sau khi đi xa, Bạch Tâm Từ vẫn còn đang suy nghĩ đã từng gặp An Chi Tố ở đâu, Diệp Kinh Mai thấy cô luôn mất tập trung, bèn quan tâm hỏi: “Chị dâu, chị đang nghĩ gì thế?”
“Chị đang nghĩ hình như chị đã từng gặp cô gái kia ở đâu đó, vừa nãy quên hỏi tên cô bé ấy rồi.” – Bạch Tâm Từ hối tiếc nói.
Nghe được giọng hối tiếc của Bạch Tâm Từ, Diệp Kinh Mai cười nói:
“Dù sao cô ấy vẫn phải giao sườn xám cho chúng ta mà, đến lúc đó hỏi cũng không muộn đâu, cô bé đó khá thú vị.”
“Đúng là có chút thú vị.” – Bạch Tâm Từ tao nhã cười đáp, không hiểu sao lại mong sớm được nhìn thấy sườn xám của An Chi Tố.
An Chi Tố không hề biết hành vi “tuỳ hứng” của mình đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Bạch Tâm Từ và Diệp Kinh Mai, cô chỉ bận bịu ròng rã một ngày để thu dọn hết đống “rác rưởi” trong cửa tiệm, mãi đến khi trời tối cô mới đem hết những thứ gai mắt đó vứt hết đi, sau đó ôm lấy cuộn vải cần
dùng, rồi khoá cửa tiệm và dán thông báo “tạm ngừng kinh doanh” trên cửa..