“Được rồi, không nên tức giận, hôm qua ta đã nói rồi, ngày hôm nay dẫn ngươi đi gặp một vài người, nhanh lên một chút.” Du Tử Vân yêu thương vuốt tóc Dạ Trầm Nguyệt.
“Xe đã chuẩn bị xong. Rửa mặt rồi xuống dùng cơm.” Hắn nói xong rời đi. Dạ Trầm Nguyệt phi thường buồn bực từ trên giường đứng dậy. Đi vào trong phòng tắm. Du Tử Vân kiên nhẫn ở dưới lầu chờ Dạ Trầm Nguyệt sau đó lại phi thường kiên nhẫn chờ Dạ Trầm Nguyệt ăn cơm. Khi Du Tử Vân sắp mất hết kiên nhẫn, Dạ Trầm Nguyệt lúc này mới ăn xong, đánh ợ một cái. Đứng dậy đi tới phòng khách ngồi bên cạnh Du Tử Vân. Dạ Trầm Nguyệt vô ý thức thân cận hắn làm cho cơn tức giận của Du Tử Vân bình ổn trở lại.
“Hiện tại chúng ta được rồi chứ?.” Du Tử Vân nhắc nhở Dạ Trầm Nguyệt.
“Ân, đi thôi.” Mơ hồ cảm thấy Du Tử Vân có chút tức giận. Dạ Trầm Nguyệt cười đứng dậy, cậu cũng không dám đắc tội người trước mắt này. Xe nhanh chóng chạy ra đường lớn. Dạ Trầm Nguyệt trong lòng nhưng có chút xôn xao, phong cảnh trước mặt ngày càng quen thuộc. Đã rất lâu cậu không có đi qua con đường này. Dạ Trầm Nguyệt quay đầu nhìn Du Tử Vân, hi vọng nghe được câu trả lời của hắn. Nhưng Du Tử Vân chỉ là cười lắc đầu sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào trong đống văn kiện. Dạ Trầm Nguyệt không có được câu trả lời như mong muốn, đành phải quay đầu ra ngoài cửa sổ. Xe ô tô thật nhanh lái vào khu nhà lúc trước của Dạ Trầm Nguyệt. Xe ô tô dừng lại ở một nơi vô cùng quen thuộc. Tim Dạ Trầm Nguyệt tựa hồ như ngưng đập. Nước mắt không khống chế nổi liền chảy xuống.
“Được rồi, không khóc, ngươi xuống xe trước đi.” Du Tử Vân cười lau nước mắt trên mặt Dạ Trầm Nguyệt. Nắm tay Dạ Trầm Nguyệt đi xuống xe. Nhẹ nhàng đẩy cửa cổng đi vào.
“Không được ăn vụng, đây là ta chuẩn bị cho Nguyệt nhi, các ngươi mau ra ngoài xem có phải bọn họ đã đến rồi không.” Âm thanh trong nhà truyền ra làm cho bước chân của Dạ Trầm Nguyệt dừng lại. Quay đầu nhìn Du Tử Vân. Du Tử Vân cười gật đầu, cúi đầu hôn nhẹ Dạ Trầm Nguyệt.
“Vào đi. Bọn họ đang chờ ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt nãy giờ vẫn luôn ngây người, lúc này mới bước vào nhà.
“Ai nha, được rồi, ta đi xem là được chứ gì.” Trong nhà truyền ra âm thanh như giết lợn. Sau đó cửa nhà bị mở ra. Dạ Trầm Nguyệt dừng bước nhìn người mở cửa. Mà người ra mở cửa cũng nhìn Dạ Trầm Nguyệt.
“Ca ca.” Dạ Trầm Nguyệt kích động chạy lại ôm thật chặc người trước mắt, chỉ sợ người này đột nhiên biến mất.
“Được, được, không khóc, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau rồi sao.” Dạ Hạo đau lòng an ủi, sau đó lau đi nước mắt của Dạ Trầm Nguyệt.
“Vào đây, mẹ và chị ngươi đang chờ ngươi a.” Nhẹ nhàng vỗ vai Dạ Trầm Nguyệt, ra hiệu cho Dạ Trầm Nguyệt đi vào trước. Dạ Trầm Nguyệt gật đầu đi vào nhà. Dạ Hạo không có đi vào nhà mà ngẩng đầu nhìn Du Tử Vân đang đứng trong sân.
“Nhà ta không có hoan nghênh ngươi, Du tiên sinh.” Đôi mắt mang theo hận thù nhìn Du Tử Vân. Thế nhưng Du Tử Vân tựa hồ không có chú ý tới ánh mắt của Dạ Hạo. Cười cười đi tới bên người Dạ Hạo.
“Dạ Hạo, cảnh sát đại nhân. Ta chỉ là cùng Trầm Nguyệt tới dùng cơm.”
“Ngươi đây là bắt cóc.” Dạ Hạo tức giận sinh khí nói.
“ Bắt cóc thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta??” Du Tử Vân giễu cợt cười. Sau đó không thèm liếc Dạ Hạo một cái, liền bước vào nhà.
“Đáng chết, ta không tin ta không bắt được ngươi.” Dạ Hạo nắm chặt nắm đấm, sau đó quay người đi vào nhà. Dạ Trầm Nguyệt cùng người nhà đoàn tụ cũng không quên nhìn qua Du Tử Vân. Cậu thực sự không dám tin vào mắt mình, Du Tử Vân bị người nhà cậu bài xích, nhưng hắn cũng không quan tâm đến những ánh mắt chán ghét đó mà chỉ lo vùi đầu ăn cơm, lâu lâu còn bình luận một vài câu. Lẽ nào hắn sẽ không sợ bị hạ độc hay sao? Cậu bất đắc dĩ lắc đầu. Dạ Trầm Nguyệt cùng người nhà gặp nhau nên ngày càng vui vẻ. Lập tức khôi phục lại sức sống trước kia. Cậu cùng người nhà đùa giỡn, hoàn toàn đem người ở bên cạnh quên mất. Du Tử Vân đành phải đem bao nhiêu oán hận biến thành sức ăn, ăn thật nhiều thật nhiều. Cậu muốn ở lại nhà thế nhưng Du Tử Vân không đồng ý cho nên cơm nước xong, mãi cho đến nửa đêm, hai người mới lên xe về nhà.
“Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?” Từ khi dạ Trầm Nguyệt ra khỏi cửa thì không nói câu nào. Du Tử Vân có chút lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Dạ Trầm Nguyệt lắc đầu cũng không tiếp tục nói nữa. Sau đó dựa vào trong g ngực Du Tử Vân. Cậu cho là mẹ của cậu có thể đồng ý để cho mình yêu một nam nhân thế nhưng mẹ lại nhất quyết phản đối.