Lý Ân Tinh rời khỏi bệnh viện, lái xe quay về nhà, trên đường trở về nhận được một cuộc gọi, hắn bật tai nghe bluetooth, vừa lái xe vừa nói.
- Thật lấy làm vinh dự khi thầy Đặng gọi đến, không biết có phải muốn chỉ giáo gì không?
Là Đặng Vũ, giáo viên dạy Toán cũng như giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Như, mặt khác anh ta còn là bạn Nhậm Phong, với hắn và Lý Ân Hạo đều là chỗ quen biết.
Hiếm khi nhìn thấy điện thoại từ Đặng Vũ gọi đến, Lý Ân Tinh lấy làm nghi hoặc hỏi, tuy nhiên giọng điệu lại phô diễn mỉa mai.
Thông thường hắn và Đặng Vũ rất ít khi liên lạc, mọi vấn đề ở trường của Tiểu Như hầu hết Đặng Vũ đều chia sẻ với Young, anh ta với hắn gặp mặt liền như nước với lửa, sao có thể gọi đến tìm hắn để phân ưu?
Điều này có vẻ không thuyết phục!
Lẽ nào Đặng Vũ tìm hắn còn là vì chuyện khác?
Về phía Đặng Vũ đều là vạn bất đắc dĩ, bởi vì trước đó không tìm được Lý Ân Hạo, Huỳnh Tiểu Như lại cả nể Lý Ân Tinh, trong chuyện này nếu như hắn ra mặt cục diện chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi.
Huống hồ Lý Ân Tinh lại có uy thế hơn người khác, thay vì cùng hắn làm đối thủ, chí ít vẫn nên làm đồng minh một lần, muốn làm chuyện lớn nhất định phải đích thân thử độc.
Trong phòng giáo viên, ngồi trên ghế sofa, nhận được mấy mỉa mai lời này, gương mặt anh tuấn đột nhiên nhăn nhúm đến khó tả.
Đặng Vũ đáp lại bằng ngữ điệu chua chát.
- Viện trưởng Lý quả nhiên rất biết cách trêu chọc. Không giấu gì cậu, bởi vì tôi không tìm được Young, cho nên đặc biệt muốn tìm cậu nói chuyện. Sao hả? Không phiền viện trưởng Lý nghỉ ngơi chứ?
Lý Ân Tinh điều chỉnh tốc độ chạy ổn định, hắn thong thả trả lời:
- Tất nhiên. Không biết thầy Đặng có chuyện khó nghĩ gì? Tôi có thể giúp gì được cho anh?
Nghe đến đây, Đặng Vũ liền cười nhạt một tiếng, cả người ngả ra ghế sofa, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà, lời lẽ bật ra từ cổ họng người đàn ông trầm xuống.
- E là kiếp này tôi chỉ có một chuyện đau đầu nhất mà thôi, đó chính là Tiểu Như, chỉ có con bé mới khiến tôi phải sống không bằng chết như vậy.
- Nếu như anh muốn kể khổ với tôi, e là tôi không giúp được rồi. Thầy Đặng, tôi phải ngắt máy đây.
- Khoan đã. Lý Ân Tinh, cậu có biết gần đây Tiểu Như không thường đến lớp không? Tôi không biết Lý gia các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi hy vọng các người đừng làm ảnh hưởng đến con bé. Tiểu Như chỉ là một đứa trẻ, cậu có biết con bé bây giờ cần nhất là gì không?
Đặng Vũ nói thẳng vào trọng tâm.
Lý Ân Tinh từ đầu đến cuối đều là loại người làm việc rất thận trọng, tuy nói hắn ta bình thường thiếu kiên nhẫn, lại lạnh lùng, khác hẳn Lý Ân Hạo có thể cùng với anh phân ưu, đối mặt hắn bọn anh đều tranh luận trực diện.
Nhưng mà có một điểm bọn anh rất giống nhau, chính là quan tâm Huỳnh Tiểu Như, cho đến bây giờ đều không hề thay đổi.
Gần đây công việc của hắn ở bệnh viện rất bận, hầu hết việc đưa đón Tiểu Như đến trường hắn đều giao lại Trương Hàn Minh, về việc Tiểu Như trốn học hắn chưa từng nghe Trương Hàn Minh đề cập, lẽ nào bọn trẻ đó thông đồng?
Lý Ân Tinh cho xe dừng bên đường, tay xiết chặt vô lăng, mày đen tinh xảo hết thảy đều hạ xuống một lượt.
Chính hắn nghi hoặc hỏi Đặng Vũ:
- Tiểu Như gần đây không đến lớp? Tại sao chuyện này Trương Hàn Minh lại che giấu tôi chứ? Rốt cuộc bọn trẻ đang làm cái gì vậy?
- Cậu đừng trách bọn trẻ. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách cậu không thể bảo vệ tốt cho Tiểu Như mà thôi. Cậu biết tôi đang nói đến chuyện gì mà phải không?
- Tôi biết, bởi vì quan hệ giữa Tiểu Như và Nhậm Phong. Lẽ nào con bé không đến lớp là vì trốn tránh anh ta sao?
- Không sai. Rốt cuộc Lý gia các người xảy ra chuyện gì vậy? Lý Ân Tinh, tôi biết cậu gần đây rất bận, nhưng mà cậu đừng nên vì công việc mà bỏ bê con bé có được không? Nếu như nhà họ Lý các người không có khả năng, tôi có thể…
- Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để Tiểu Như rơi vào tay của anh, cũng như là Nhậm Phong, cho nên anh đừng đục nước béo cò nữa. Đặng Vũ, đúng là gần đây tôi rất bận, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không vì công việc mà bỏ rơi Tiểu Như. Còn nữa, chuyện con bé không đến lớp chắc chắn sẽ mau chóng kết thúc, không cần để anh phải bận lòng.
Lý Ân Tinh đánh hơi được bất thường, nhanh trí cắt ngang lời Đặng Vũ, sau đó hắn băng lãnh nói tiếp:
- Đặng Vũ, tôi biết anh rất quan tâm đến Tiểu Như, tôi cũng rất thông cảm việc anh muốn tốt cho con bé. Nhưng mà có lời này tôi muốn nói với anh, nếu như anh thật sự muốn tiếp cận Tiểu Như, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.
Lời Lý Ân Tinh vừa dứt, từ bên kia đầu dây liền vang lên tiếng thở dài lạnh lẽo.
Đặng Vũ chỉnh đốn lại thế ngồi, một tay cố định giữ điện thoại, tay còn lại vươn ra cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn, là hình chụp buổi lễ tổng kết một năm trước, khi đó anh và Tiểu Như đứng cùng một khung hình.
Trầm ngâm nhìn bức ảnh một lúc, Đặng Vũ cười nhạt, nói:
- Lý Ân Tinh, tôi biết cậu sẽ làm chuyện gì, cũng thừa biết thế lực của cậu lớn ra sao. Nhưng mà tôi cũng có lời thật lòng này nói với cậu. Bây giờ người chúng ta nên đề phòng không phải là ai khác, mà chính là Nhậm Phong, tôi cảm thấy gần đây Nhậm Phong không còn là Nhậm Phong mà tôi từng quen biết, tôi nghi ngờ Nhậm Phong đang âm mưu gì đó, tôi rất sợ Tiểu Như sẽ bị cuốn vào trong chuyện này. Cho nên tôi hy vọng, trước khi chuyện này được sáng tỏ, chúng ta có thể trở thành đồng minh một lần không?
Huỳnh Vũ Hy từ khi gặp mặt Nhậm Phong đến giờ đều tự nhốt mình trên sân thượng, vừa rồi trong cuộc họp không nhìn thấy Vũ Hy, Huỳnh Lỗi Phong phỏng đoán Huỳnh Vũ Hy có chuyện.
Huỳnh Lỗi Phong tìm đến Chu Viễn, Chu Viễn liền mang chuyện hôm nay Nhậm Phong đến tìm Huỳnh Vũ Hy nói lại cho anh nghe, chính miệng Chu Viễn cũng cho rằng Nhậm Phong và Huỳnh Vũ Hy có chuyện không để người khác biết, bởi vì sau khi Nhậm Phong rời khỏi, Huỳnh Vũ Hy liền vô cùng khác thường, thời gian vừa rồi đều không rời sân thượng.
Huỳnh Lỗi Phong ngầm hiểu được gì đó, nhanh tìm gặp Vũ Hy.
Lúc này đều đã hơn giờ, khung cảnh sân thượng yên tĩnh đến lạnh lẽo, gió mạnh thổi không ngừng, Huỳnh Lỗi Phong chỉ vừa đặt chân đến đây đã thấy toàn thân sắp sửa đông thành đá, không hiểu vì sao Huỳnh Vũ Hy lại dễ dàng thích nghi với mọi thứ như vậy!
Từ nhỏ Huỳnh Lỗi Phong đã mẫn cảm với lạnh, Huỳnh Vũ Hy lại thích nghi tốt với mọi môi trường, anh với Vũ Hy càng không có điểm tương đồng, ngay cả sở thích cũng như vậy, tuy nhiên từ sau khi Huỳnh Tiểu Như xuất hiện ở Huỳnh gia, cuộc sống của anh và Huỳnh Vũ Hy đều lần lượt thay đổi, lần này Huỳnh Lỗi Phong đến Bắc Kinh, chịu đựng cái lạnh khắt nghiệt này, đều là vì con bé.
Huỳnh Vũ Hy đứng xoay lưng lại Lỗi Phong, hai tay cố định trong túi quần, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài xa xăm, thi thoảng lại bật ra tiếng thở dài chua xót, âm thanh tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi thính giác Huỳnh Lỗi Phong, cho dù là tạp âm nhỏ nhất anh đều tường tận từng ngóc ngách.
Huỳnh Lỗi Phong từ phía sau đi đến, đứng bên cạnh Vũ Hy, nhìn theo hướng Huỳnh Vũ Hy đang nhìn.
Chốc, không kiềm được trêu chọc:
- Huỳnh Vũ Hy bình thường rất kiêu ngạo, tại sao bây giờ lại thống khiết như vậy? Hay là anh gặp phải đối thủ rồi?
Chu Viễn từng nói Nhậm Phong hôm nay đến tìm Huỳnh Vũ Hy, xem ra hắn ta chính là muốn khiêu chiến, thảo nào Huỳnh Vũ Hy lại thấp thỏm như vậy.
Hiếm khi nhìn thấy Huỳnh Vũ Hy bi thiết, lẽ nào ngoài Lý Ân Tinh ra, Nhậm Phong chính là người thứ hai khiến anh ta phải lo sợ?
Điều này thật sự rất thú vị!
Rốt cuộc Nhậm Phong là con người thế nào?
Huỳnh Vũ Hy đột nhiên bị Huỳnh Lỗi Phong hỏi bất ngờ, lại bị em trai một lần nhìn thấu, tìm đến quấy nhiễu sự yên tĩnh của anh, trong lòng có cả bất mãn và đau đớn.
Anh khẩn trương liền đáp:
- Đừng suy đoán lung tung, anh chỉ là đang không khỏe một chút thôi.
- Thật vậy sao?
Huỳnh Lỗi Phong ngoảnh sang nhìn Vũ Hy, anh nghi hoặc hỏi lại.
Lúc này, Huỳnh Vũ Hy quay đầu, khuôn mặt lập thế lộ ra vẻ bất mãn:
- Huỳnh Lỗi Phong, anh vốn dĩ là đang vì công việc căng thẳng, cho nên bộ dạng mới thống khiết như vậy thôi, em có cần chèn ép anh vậy không?
Huỳnh Lỗi Phong khoanh hai tay trước ngực, diện vô biểu tình, đáp:
- Em biết Nhậm Phong vừa đến đây tìm anh, anh ta đến đây vì chuyện gì? Có phải khiêu chiến anh hay không? E là anh là người rõ nhất. Huỳnh Vũ Hy, chúng ta là anh em, em hy vọng anh có thể nói tường tận mọi chuyện, đều không nguy hại gì.
- Nhưng mà anh cảm thấy, em với bọn họ không khác nhau. Vì sao em lại đến nơi này, vì sao em lại cam tâm tình nguyện tham gia vào công ty, anh cho rằng đó không phải là việc làm đơn thuần. Huỳnh Lỗi Phong, em luôn nói chúng ta là anh em, anh nghe sao nó chua chát quá!
Huỳnh Vũ Hy tỏ ra khinh bỉ nói.
Nghe thấy, Huỳnh Lỗi Phong cười lạnh:
- Huỳnh Vũ Hy, chúng ta là anh em, đều đó vĩnh viễn không thể thay đổi được, anh có cần đề phòng em vậy không? Lẽ nào ngoài nhà họ Lý ra, Nhậm Phong, ngay cả em, anh cũng muốn đối phó?
Huỳnh Lỗi Phong giương đôi mắt xám khói nhìn Vũ Hy, cái nhìn tựa hồ một lưỡi gươm bén nhọn, tinh tế khiến cho đối phương thấy bất an tột độ.