Kết thúc tiết dạy Nhậm Phong lái xe quay về nhà, đến nơi cũng đã giờ, anh đổ xe ở gara sau đó di chuyển vào dinh thự, thời điểm này Nhậm Huân cũng vừa vặn về đến.
Triệu Quần Nhiên lái xe vào gara, đổ xe kế bên xe Nhậm Phong, đầu hơi ngoảnh lại phía sau Nhậm Huân nói:
- Nhị thiếu, đại thiếu gia về rồi, anh có định tìm anh ấy nói chuyện một chút không?
Nhậm Huân phía sau liếc nhìn qua cửa xe, anh cười lạnh một tiếng.
- Tất nhiên rồi, để xem anh ấy sẽ nói cho tôi nghe những gì.
Nhậm Phong bước vào phòng ngủ tùy tiện quăng cặp sách lên giường, sau đó gấp gáp cởi bỏ cà vạt ra, đồng thời thoát đi hai cúc áo trên cùng, cuối cùng bước thẳng vào phòng tắm.
Nhậm Phong di chuyển đến bồn rửa mặt bật vội vòi sen lên, anh khẩn trương rửa mặt để lấy lại bình tĩnh, tuy nhiên mọi suy nghĩ trong đầu đều không thể dừng lại.
Nhậm Phong vươn tay tắt vòi sen, anh cúi thấp đầu xuống, hai tay cố định chống lên tủ dưới bồn rửa mặt, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp.
“Nếu như không phải vì quan hệ huyết thống, Tiểu Như nhất định đã ở bên cạnh mình từ lâu rồi, mình không cần vì điều này chịu ấm ức như vậy, cũng không cần thô bạo để có được con bé. Lẽ ra mình nghĩ mọi thứ sẽ suôn sẻ, không ngờ Tiểu Như vẫn không chấp nhận mình, con bé rốt cuộc làm sao vậy kia chứ? Mình không cam tâm, mình tuyệt đối không thể dễ dàng chịu thua được.”
Nhậm Phong cắn chặt răng lợi nghĩ, hết thảy biểu cảm gương mặt của anh hiện giờ đều phản chiếu qua gương, không tránh khỏi việc Nhậm Huân bắt gặp.
Nhậm Huân từ lúc bước vào quan sát Nhậm Phong cũng đã được một lúc, lại nhìn thấy anh trai không có phản ứng gì, liền biết Nhậm Phong đang nghĩ đến chuyện khác.
Nhậm Huân cảm thấy còn im lặng sẽ không mấy thích hợp, anh mỉa mai một câu:
- Nét mặt của anh bây giờ trông rất đáng sợ đấy, không phải là đang tìm cách chiếm đoạt Tiểu Như về tay mình đấy chứ!
Câu nói vừa vặn kéo Nhậm Phong quay trở về thực tại, tuy có chút giật mình, ngược lại Nhậm Phong vẫn không bị phân tâm, anh bình tĩnh hỏi lại:
- Tại sao vào đây lại không chịu gõ cửa? Em có cần tôn trọng anh trai của mình một chút không?
- Tôn trọng?
Nhậm Huân hơi sửng người, anh lặp lại hai chữ tôn trọng trong ngạc nhiên, sau đó cười tự giễu một cái.
Lý ra người cần sự tôn trọng này là anh, không phải Nhậm Phong, ngược lại nghe được quá nực cười!
Nhậm Huân giương mắt nhìn bản thân qua gương, xong nhìn sang Nhậm Phong, hai con người nhưng lại sở hữu một gương mặt, tuy chân thật nhưng lại có gì đó xa lạ.
Anh không rõ từ lúc nào có được cảm giác này, chỉ thấy Nhậm Phong hiện tại không phải người anh từng sùng bái, còn lại anh đều không khẳng định.
Nhậm Huân nhíu mày đen tinh xảo, chính anh đau lòng nói:
- Em luôn tôn trọng anh đấy chứ, nhưng mà anh đã bao giờ tôn trọng em hay chưa? Từ việc bác Tần thôi việc cho đến giao ước của chúng ta? Anh có bao giờ tôn trọng em hay không? Nhậm Phong, tại sao gần đây anh lại trở thành một người hoàn toàn khác anh lúc trước vậy?
Bác Tần với Nhậm gia được coi là người làm thân cận, từ khi bọn anh còn bé cũng là một tay bà đỡ đần, sau khi ba mẹ rời khỏi Bắc Kinh bà ấy gần như trở thành thành viên không thể thiếu, mặt khác Nhậm Huân, Nhậm Phong luôn rất tôn trọng bà, chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn đến mức phải đuổi việc.
Đột nhiên một người quan trọng rời khỏi, cá nhân Nhậm Huân không giữ được bình tĩnh cũng là điều hiển nhiên, anh không trách thằng bé!
Huống hồ giao ước của hai người chỉ là một bàn đạp, anh căn bản chưa từng suy nghĩ sẽ nhường lại Tiểu Như, dĩ nhiên không cần thiết tuân thủ!
Nhưng mà một mình anh lại không đủ trọng lượng, anh tuyệt đối phải cần sự giúp sức của Nhậm Huân, tạm thời không nên để lộ ra sơ hở.
Nhậm Phong hít thở sâu vài cái, anh duy trì tâm trạng, ngẩng lên nhìn Nhậm Huân trong gương.
Nhậm Phong băng lãnh đáp:
- Con người đều sẽ thay đổi, anh không nghĩ anh như vậy không tốt. Nhậm Huân, bác ấy lớn tuổi rồi, không thích hợp ở lại Nhậm gia của chúng ta, anh không nghĩ chỉ vì như vậy khiến em thấy bất mãn.
Nhậm Huân khẽ gật đầu, anh chua chát thừa nhận:
- Phải, anh bây giờ rất tốt, tốt đến mức em phải khinh bỉ đấy!
- Khinh bỉ?
Nhậm Phong hạ lông mày một cái, anh vô tội hỏi lại:
- Em dựa vào cái gì nói ra những lời này?
Nhậm Huân liền lấy làm ngạc nhiên:
- Không nên sao? Ngoài mặt anh luôn tỏ ra mình nho nhã, đạo đức, nhưng sau lưng của em, anh có thật sự làm đúng giao ước với em không?
Nhậm Phong hơi ngoảnh mặt sang Nhậm Huân, anh nghiêm túc trả lời:
- Anh không làm trái với giao ước, anh vẫn luôn cố thuyết phục Tiểu Như quay trở về Nhậm gia, trở về bên cạnh hai chúng ta.
Dối trá, tất cả đều dối trá.
Nhậm Huân nở nụ cười chua xót.
- Thật vậy sao? Vậy còn vết thương trên cổ của anh? Đừng nói là anh bất cẩn mới tạo ra nó nhé?
Nhậm Phong theo quán tính đặt tay lên trên cổ, là một vết trầy dài, còn là vừa xảy ra không lâu, liền không được tự nhiên đáp:
- Đúng vậy, không cẩn thận gây ra!
Lập tức, Nhậm Huân cười phá lên, anh cắn chặt răng lợi.
- Dối trá. Anh nghĩ em không biết phân biệt đâu là vết thương do sơ ý, đâu là vết thương do người làm hay sao? Nhậm Phong, anh đừng quên chúng ta là anh em, bất cứ chuyện gì anh làm em đều cảm nhận được, anh như vậy không thấy mình quá bỉ ổi sao? Ngoài mặt anh luôn nói thuyết phục con bé trở về bên chúng ta, tuy nhiên em lại cho rằng, anh đang tìm cách khiến con bé ngày càng không thể rời xa anh thì đúng hơn.
Nhậm Phong đứng thẳng người, trực diện nhìn Nhậm Huân, anh kích động phủ nhận:
- Anh không có!
- Anh có. Nhậm Phong, anh thật sự làm em rất thất vọng, tại sao em có thể tin vào những lời giả dối của anh chứ? Đúng vậy, là em quá ngây thơ cho rằng anh đơn thuần muốn hàn gắn quan hệ của chúng ta và Tiểu Như, đều là em quá mù quáng. Nhậm Phong, sau này em sẽ không bao giờ tin lời anh nữa đâu.
Nói vừa dứt câu, Nhậm Huân liền xoay người, mang theo tức giận bước ra ngoài trước khi Nhậm Phong kịp giải thích mọi chuyện.
Nhậm Huân rời khỏi được một lúc, Nhậm Phong mới ngoảnh đầu nhìn theo, anh thở dài, thừa nhận:
- Nhậm Huân, nếu như em đã phát hiện, anh cũng không còn cách nào khác che giấu. Không sai, anh sẽ không bao giờ để em cùng anh có được Tiểu Như đâu, không bao giờ.
- Hôm nay em muốn ở lại nhà của Nhã Hân ăn cơm sao?
- Đúng vậy, anh không tức giận có đúng không?
Lý Ân Tinh rời khỏi bàn làm việc, di chuyển đến cửa sổ, một tay giữ điện thoại, một tay di chuyển vào túi quần, hắn giả vờ giận dỗi:
- Đương nhiên là giận rồi. Bà xã, em ngang nhiên tính kế anh còn muốn anh không giận, em cho rằng anh nên phạt em thế nào đây?
- Ăn nói linh tinh, ai là bà xã của anh chứ, tôi còn chưa muốn kết hôn đâu.
Rắc rắc, tim hắn như vỡ tan từng mảnh.
Nha đầu này rốt cuộc có lương tâm hay không? Nụ hôn đầu của hắn cũng là nó cướp mất, trong sạch cả đời này của hắn cũng là nó lấy đi, Huỳnh Tiểu Như ở đây lại giả vờ như vô tội không biết?
Hắn không thể dễ dàng bỏ qua được.
Lý Ân Tinh duy trì tâm trạng, nói:
- Bà xã, anh rõ ràng biết em với anh vốn nảy sinh tình cảm, em còn không chịu thừa nhận đến bao giờ?
- Không thèm, anh chỉ ăn nói linh tinh thôi, không ai tin anh đâu.
- Không sao, anh tin là đủ rồi. Bà xã, ở đấy nhớ ăn uống nhiều vào, anh ở nhà chờ em về.
- Vô sỉ, anh tốt nhất đừng gọi lung tung nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Nghe thấy mấy lời đe dọa đáng yêu này, hắn cười lớn một tiếng, sau đó nham hiểm đáp:
- Nhưng mà kỹ thuật của anh rất điêu luyện, em muốn để lại vết cào trên cổ anh, e là không có cơ hội rồi!
Đối phương “...” vết cào đó lúc xảy ra trên xe với Nhậm Phong, hắn đều biết?
Thật quỷ quyệt!