Tần Minh Nguyệt lết thân thể suy nhược về đến nhà mới phát hiện mình mặc quần áo bệnh nhân, không có chìa khóa nhà, cô không còn cách nào, đành cố nhấc tay đập cửa nhà mình từng cái một, miệng liên tục gọi tên chồng mình.
Cô gõ rất lâu, ngay cả hàng xóm cũng phải thò đầu ra xem, nhưng vừa nhìn thấy Tần Minh Nguyệt thì bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán, không ai có ý đi lên giúp cô một chút.
Lúc này, Tần Minh Nguyệt chỉ nghĩ tới con mình nên không phát hiện hàng xóm không thích hợp.
Tần Minh Nguyệt vốn đang suy nhược, lại chạy chân trần về nhà, cố gắng gõ cửa một lúc lâu, thể lực đã cạn kiệt.
Cô dựa vào cửa, phì phò thở dốc, cánh tay không có sức gõ cửa như có như không, giọng nói cũng yếu đến mức không thành tiếng.
Ngay lúc Tần Minh Nguyệt cho rằng Lưu Chính Hạo không ở nhà, tuyệt vọng không biết phải làm gì bây giờ thì cửa bất ngờ mở ra, Tần Minh Nguyệt đang dựa vào cửa ngã thẳng vào phòng.
Hàng xóm chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên thì cửa đã đóng chặt lại, lập tức hóng hớt bu đầy cửa.
Tần Minh Nguyệt ngã không nhẹ, chỉ cảm thấy sao bay đầy đầu, mãi chưa lấy lại tinh thần.
Ngược lại, Lưu Chính Khải đứng nhìn xuống Tần Minh Nguyệt, hai tay khoanh trước ngực, cười khinh miệt: “Con đàn bà đê tiện này cũng có mặt mũi mò về cơ à? Dám cho ông đội nón xanh mà cũng dám về à? Sao trước kia tôi không phát hiện da mặt cô dày thế này nhỉ?”Lưu Chính Khải nhìn Tần Minh Nguyệt ngã choáng váng trên đất, không chút đau lòng mà còn thấy sảng khoái.
Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hồi phục tinh thần, nghe Lưu Chính Khải nói vậy suýt tức ngất, nhưng giờ cô bất chấp những lời nói khó nghe của Lưu Chính Khải, cô cần phải làm rõ chuyện quan trọng hơn.
Tần Minh Nguyệt không đứng dậy nổi, hai tay chống đất lết thân mình tới bên chân Lưu Chính Khải, túm chặt ốm quần anh ta, nhìn anh ta, khó khăn nói: “Chính Khải, con trai đâu rồi?”Con trai?Lưu Chính Khải nghe vậy suýt cười, đồ đê tiện Tần Minh Nguyệt này còn có mặt mũi nói tới con trai à?Cơn cáu giận biết mình vô sinh và bị vợ ngoại tình cộng lại, Lưu Chính Khải giơ chân đạp Tần Minh Nguyệt ra một bên, tức quá hóa cười nói: “Con trai hả? Dù sao cũng không phải con của Lưu Chính Khải tôi, Lưu Chính Khải này sao có thể giúp con đàn bà đê tiện như cô nuôi con cho thằng khác chứ?”Nhắc tới chuyện mình vô sinh, trong lòng Lưu Chính lại lại ngùn ngụt lửa giận, lại nhìn bộ dáng chật vật của Tần Minh Nguyệt, không ngừng thêm oán hận.
Đột nhiên, anh ta ngồi xuống, cười âm hiểm, bóng người bao phủ Tần Minh Nguyệt khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy cực kỳ áp lực.
Dù sao Tần Minh Nguyệt cũng theo Lưu Chính Khải nhiều năm, thấy anh ta như vậy, trong lòng toát ra một cảm giác xấu.
“Chính Khải, anh muốn làm gì?”Mặt Lưu Chính Khải dần dí sát vào Tần Minh Nguyệt, cô không đoán ra Lưu Chính Khải định làm gì, theo bản năng cho là Lưu Chính Khải muốn đánh mình, Tần Minh Nguyệt vội nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn Lưu Chính Khải.
Không xuất hiện đánh đập như dự kiến mà chỉ truyền tới tiếng mắng và hừ lạnh, Tần Minh Nguyệt mở mắt ra, chỉ thấy Lưu Chính Khải đang nhìn cô đầy khinh miệt và trào phúng: “Đồ đê tiện nhà cô nhắm mắt làm gì? Cô tưởng tôi muốn hôn cô chắc? Cô nói xem sao cô đê tiện như vậy hả, lén lút ngoại tình, giờ còn dám về tìm tôi? Thấy Lưu Chính Khải tôi dễ bắt nạt lắm à? Dễ bị cô lừa lắm sao?”Lưu Chính Khải nói đến đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, vươn tay nắm chặt cằm Tần Minh Nguyệt: “Nói, có phải cô có ý hại ông vô sinh không hả?”Kết hôn ba năm, Tần Minh Nguyệt cho là mình hiểu rõ Lưu Chính Khải, nhưng cô không thể ngờ là Lưu Chính Khải lại nghĩ cô như vậy, lại cho rằng anh ta vô sinh là vì cô hãm hại.
Mặt Tần Minh Nguyệt tràn đầy khó tin, đây chính là chồng cô, là người chồng mà cô hết lòng hết dạ muốn ở bên cạnh cả đời, vì muốn hai vợ chồng bên nhau ca đời, muốn thực hiện di nguyện lúc lâm chung của mẹ chồng, cô mới chấp nhận hi sinh lớn như vậy, kết quả lại đổi lấy sự nghi ngờ của chồng mình.
Trong khoảnh khắc này, Tần Minh Nguyệt chỉ thấy trời đất tối tăm, không có lấy một tia sáng.
“Chính Khải, sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?” Tần Minh Nguyệt nói từng chữ một, trong lòng lại càng đau như cắt, sao người chồng mà cô luôn yêu thương, tin tưởng lại trở nên xa lạ như vậy chứ.
“Hừ.
” Lưu Chính Khải hừ lạnh, sau đó nói đầy trào phúng: “Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, cô có biết là giờ nhìn cô như vậy tôi chỉ thấy ghê tởm không.
Nếu cô thích thằng tình nhân như vậy, dám vì thằng đấy mà hại tôi thành như vậy, bây giờ tranh thủ lúc ông đây còn chưa mất hết kiên nhẫn với cô thì mau cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
”Lưu Chính Khải chán ghét ra lệnh đuổi người, quay vào trong phòng, lúc này Tần Minh Nguyệt mới chợt nhớ ra mục đích chạy về lần này là gì.
Tần Minh Nguyệt lại nhào tới bên chân Lưu Chính Khải, ôm chặt lấy chân anh ta: “Con trai em đâu? Chính Khải, con trai đâu rồi? Bác sĩ bảo anh đem con đi rồi, rốt cuộc thì anh đem con đi đâu hả?”“Ồ? Thì ra cô về là tìm đứa con hoang kia hả? Tiếc là cô tìm nhầm chỗ rồi, cô cảm thấy tôi sẽ đem đứa con hoang đấy về nhà tôi sao? Mang về thì đúng ý cô rồi còn gì? Tôi nói cho cô hay, cô bỏ suy nghĩ này đi, cả đời này, đứa con hoang kia cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Lưu tôi đâu, cho dù cô có chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào, Lưu Chính Khải tôi cũng tuyệt đối không nuôi con cho thằng khác.
Mau buông ra cho tôi.
”Lưu Chính Khải mất kiên nhẫn đá Tần Minh Nguyệt mấy cái, ai ngờ Tần minh Nguyệt rất khỏe, đá kiểu gì cũng không buông tay, anh ta lại càng thêm mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc là anh đen con đi đâu hả? Bác sĩ bảo anh mang con đi, anh không mang nó về nhà, vậy anh mang con trai đi đâu hả?”Tần Minh Nguyệt nghĩ tới con trai bị vứt ở chỗ nào đó, trong lòng vừa đau đớn lại lo lắng, nếu không phải còn dựa vào mong muốn tìm lại con trai chống đỡ thì cô đã không chịu nổi cảm giác tuyệt vọng này rồi.
Nhưng Lưu Chính Khải thấy Tần Minh Nguyệt tuyệt vọng như vậy, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, trong lòng anh ta sinh ra cảm giác được trả thù.
“Tôi đã bảo rồi, sao tôi có thể đem con hoang về nhà chứ, vừa ra khỏi cổng bệnh viện tôi đã vứt nó đi rồi, muốn tôi nuôi một đứa con hoang hả? Nực cười.
”.