Hoắc Tần Phong lúc đầu muốn Nhược San làm thư ký riêng cho mình, nhưng cô cho rằng công việc đó không phù hợp, nói thế nào cũng không chịu làm.
Cuối cùng, đành điều cô vào bộ phận quản lý dự án đầu tư.
Từ ngày cô đi làm, ở AJP đã có sự thay đổi to lớn, số lượng ăn dưa và cơm cẩu tăng cao, bọn họ nhận ra một điều, không cần biết Hoắc phu nhân này có làm được gì hay không, chỉ cần ngày ngày cô đến AJP, cười một cái thôi là bọn họ đã mừng lắm rồi.
Mặc dù Nhược San không hề sử dụng đặc quyền trong công việc, còn dặn mọi người hãy đối với mình bình thường như những nhân viên khác.
Tuy nói là vậy, nhưng sự thật thì...
Có một lần, vì dự án mới cần hoàn thành gấp, nên tối đấy mọi người trong phòng kế hoạch hẹn nhau sẽ call video để họp.
Vậy là cô sau khi xác định Hoắc Tần Phong vẫn đang ở trong phòng làm việc, thì bắt đầu leo lên giường, bật laptop, rồi truy cập vào nhóm chat trên QQ.
“Hoắc phu nhân, cô muộn phút rồi đấy!” Trưởng phòng kế hoạch là Trần Đình, vừa thấy cô online liền lên tiếng nhắc nhở.
“Xin lỗi mọi người, tôi có chút việc bận, thật sự xin lỗi.” Nhược San liên tục cúi đầu trước màn hình nói.
Ngay sau đó, bọn họ người cùng nhau thảo luận rất sôi nổi, được chừng phút thì Hoắc Tần Phong đột ngột bước vào, Nhược San hoảng hốt bật dậy, vẫy tay ra hiệu cho anh đi vòng lên phía trên, tránh để lọt hình ảnh vào camera.
Hoắc Tần Phong nhíu mày không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cô, anh nhè nhẹ lên giường, vòng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, rồi cọ cọ vào người cô như một chú mèo, chưa được nổi giây liền bị cô đẩy mạnh ra, còn trừng mắt với anh một cái.
Hoắc Tần Phong mang dáng vẻ uỷ khuất, gối hai tay xuống bên má hàm ý bảo cô hãy đi ngủ, cô không nói gì chỉ vội vàng ghé đến hôn vào môi anh dỗ dành, sau đó chỉ vào chiếc gối ở phía sau, ra hiệu cho anh hãy ngoan ngoãn nằm đó đừng làm phiền cô họp.
Lúc này, tiếng Trần Đình vang lên:
“Hoắc phu nhân, cô hãy gửi cho mọi người link sửa đổi mà chiều nay cô đã kiểm tra đi!”
Nhược San “à” một cái, vội vàng nói:
“Đợi tôi lấy điện thoại!”
Cô chỉ vừa quay đầu đi, thì Hoắc Tần Phong liền trừng mắt ngó vào màn hình một cái, trong tích tắc, toàn bộ đều đồng loạt tắt máy.
Đến khi cô quay đầu lại, thì cuộc họp đã kết thúc từ bao giờ, cô lườm anh đầy nghi ngờ, nhưng chỉ nhận lại được câu nói đầy giả trân.
“Anh thề không làm gì hết! Là do đường truyền của bọn họ kém quá mà thôi!”
Sau lần đó, cô không còn thấy trưởng phòng Trần Đình đề xuất họp video thêm một lần nào nữa.
Đầu tuần, công ty có cuộc họp quan trọng, hôm đó cô vì bận trao đổi với chủ nhiệm của Gà Rán mà đến muộn.
Lúc vào đến cửa phòng họp, đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Hoắc Tần Phong vang lên.
“Có mỗi nhấc mông đi họp mà cũng đến muộn, các người có còn coi tôi ra gì không? Sao không đợi đến lúc tan làm hãy đến luôn đi!”
Nhược San đứng bên ngoài, căng thẳng hít một hơi dài, cô biết tính Hoắc Tần Phong, mỗi khi làm việc đều cực kỳ nghiêm khắc và khó tính.
Bây giờ cô mà bước vào không chừng cũng sẽ chịu cơn thịnh nộ của anh, nhưng trốn tránh lại càng không được, bọn họ sẽ nhân cơ hội nói cô sử dụng đặc quyền này nọ.
Nghĩ vậy, cô mang dáng vẻ hối lỗi, vội vã chạy vào.
Cùng lúc, tiếng Hoắc Tần Phong như ma vương vang vọng:
“Nếu còn lần sau thì tôi sẽ…”
“Xin lỗi chủ tịch tôi đến trễ! Thật sự xin lỗi!” Cô cúi đầu thành khẩn nói.
“Tôi…”
Tiếng Hoắc Tần Phong ấp úng vang lên, khiến cho cả gian phòng im lặng chờ đợi.
Truyện mới cập nhật
“Tôi sẽ dời giờ họp xuống!”
Cả đám người len lén cúi đầu cười, rõ ràng là chuyện vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
phút sau.
“Rầm!”
“Phần này là ai đảm nhiệm đây? Tại sao lại không kiểm tra kỹ để sai sót số liệu vậy hả?”
Hoắc Tần Phong đập mạnh tay xuống bàn, tức giận chất vấn.
Nhược San chau mày nhìn lên màn hình, phần này là do cô và Long Phi đảm nhiệm, nhưng trước khi ra về, cô có dặn anh ta sửa lại chỗ sai đó rồi mà, tại sao lại vẫn còn nguyên đó vậy.
Cô vội vàng quay về phía Long Phi, liền thấy anh ta hai tay chắp lại, ánh mắt khẩn thiết van nài cô.
Tiếng Hoắc Tần Phong một lần nữa quát lên:
“Tôi nói là ai hả?”
Thấy Trần Đình nháy mắt với mình một cái, Long Phi vội vàng nhanh miệng:
“Là do Hoắc phu nhân thưa chủ tịch?”
Nhược San kinh ngạc đến mức méo cả miệng, như thế này cũng quá đáng lắm rồi, tại sao cô nằm không cũng bị trúng đạn chứ, bọn họ rõ ràng là ức hiếp cô.
“Em...” cô chỉ vừa phát ra một tiếng, đã thấy ngay ánh mắt dịu dàng của Hoắc Tần Phong hướng về phía mình.
“Bảo bối! Không sao! Làm lại là được.”
Cả phòng họp bấm bụng cười không ra tiếng, đây quả đúng là sức mạnh phi thường của Hoắc phu nhân, đáng ra cô nên đi làm từ lâu rồi mới phải.
Sau khi dự án kết thúc, Hoắc Tần Phong và người bên phía đối tác có cùng nhau ăn một bữa cơm, đồng thời Nhược San cùng người trong công ty cũng đi cùng, tuy nhiên họ phải ngồi ở hai gian phòng khác nhau.
Đến khi kết thúc, phòng của Nhược San ra sớm hơn, cô cùng mọi người đứng dưới sảnh nhà hàng đợi, chừng phút sau thì bên phía Hoắc Tần Phong cũng đi ra.
Theo ngay bên cạnh Hoắc Tân Phong ngoài , người khác và Long Phi, thì còn có một cô gái ngực nở mông cong đi kè kè ngay bên cạnh anh.
Thấy Hoắc Tần Phong đang bước đến, Nhược San bèn huých vào người Trần Đình một cái, nói nhỏ: “Đẩy em một cái đi!”
“Sao cơ?” Trần Đình ngơ ngác đứng sau lưng cô, nghiêng người hỏi lại.
“Em bảo đẩy thì anh cứ đẩy đi! Mau lên! Vô tình một tí nhé!”
Nhược San vừa nói xong, thì Trần Đình nhanh chóng vờ xoay người dùng vai hất mạnh Nhược San về phía trước.
Ngay lập tức, cả người Nhược San liền lao về phía Hoắc Tần Phong, anh nhanh chóng bước lên hai bước ôm trọn lấy cô vào lòng.
Đột nhiên, cô mở to đôi mắt trong veo, dùng giọng trà xanh câu dẫn.
“ yda~ Hoắc Tổng, em thật sự cảm ơn ngài nha, nếu không có ngài em thực sự đã ngã mất rồi!”
Hoắc Tần Phong đứng hình mất mấy phút, trong khi đó đám người ở AJP không ai nói ai, liền nhanh nhẹn lót dép chờ vợ chồng chủ tịch phát đường.
Hoắc Tần Phong ra vẻ ám muội, còn đong đưa với cô: “Sao em không cẩn thận thế? Ngã vào tim tôi rồi!”
Cô thư ký tên Hàn Tuyết ở bên phía đối tác liền mở to mắt kinh ngạc “Ban nãy ngay cả rượu mình ta rót anh cũng còn không thèm chạm đến, vậy mà bây giờ lại thả thính với một đứa nhân viên như thế này, không phải nói anh ta yêu vợ lắm sao? Hoá ra cũng đều là hạng đàn ông ong bướm.”
Đến khi mọi người di chuyển ra chỗ đậu xe bên ngoài, thấy Hàn Tuyết mon men đến gần Hoắc Tần Phong tỏ ý muốn để anh đưa về.
Nhược San đứng cách đó không xa, bèn lao tới cố tình va vào người Hàn Tuyết một cái.
Sau đó đến trước mặt Hoắc Tần Phong, bày ra bộ mặt lẳng lơ, quyến rũ.
“Hoắc tổng, ngài đưa em về được không?”
Hoắc Tần Phong nhếch miệng cười, phối hợp cùng cô: “Được! Tôi đưa em về!”
“Vậy em ngồi ở đâu?” Cô chớp chớp mắt hỏi.
Hoắc Tần Phong thuận tiện mở cửa xe, chỉ vào ghế phụ nói: “Đây! Em ngồi chỗ này đi!”
“Ơ chỗ này không phải của chị ấy sao?” Cô tỏ vẻ kinh ngạc, giọng còn có chút nũng nịu.
Hoắc Tần Phong đưa tay đập lên cabin, điềm nhiên đáp: “Không đâu! Chị em ngồi trên nóc xe này! Lúc nào cô ấy cũng ngồi ở đây!”
Nhược San và đám người ở AJP không nhịn được cười lớn, sau đó cô không dám chọc anh nữa, vội vàng đánh bài chuồn.
“Thôi em qua xe khác, vẫn là sợ chị ấy biết lại xé xác em ra mất!”
Nhưng cô còn chưa kịp chạy, đã bị Hoắc Tần Phong vươn tay kéo ngược cô vào lòng, giở giọng mờ ám: “Em gái, quyến rũ xong muốn bỏ chạy là sao? Hôm nay chị ấy đi vắng, em qua ngủ với anh một đêm.”
Nói xong, anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc đám người xung quanh, vẫn bình thản cúi đầu xuống hôn cô.
Hơi men của rượu xen lẫn hơi thở cuồng nhiệt của Hoắc Tần Phong khiến thần trí cô như bị bùng nổ, bên tai cô lúc này chỉ còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh kêu gào thống khổ của Long Phi và mấy người đàn ông ở AJP.
“Hoắc Tổng làm ơn đừng phát cơm “tró” nữa, cẩu độc thân như chúng tôi biết phải làm sao?”
Đêm ấy, cô lại bị “thượng” đến giờ sáng, cũng không dám giở giọng trà xanh câu dẫn thêm một lần nào nữa..