Vào nhà, ông rót trà cho Liễu Lệ và hỏi bà:
" Em đi có mệt không? "
" Em thì không mệt. Nhưng có vẻ Mẫn Nhi mệt thì phải "
Nói rồi, Liễu Lệ xoay qua nhìn cô
" Mẫn Nhi, ba có chuyện muốn nói với con "
" Chuyện gì vậy ba "
Cô lên tiếng
" Bắt đầu từ tuần sau, con hãy dọn qua nhà của Phong gia sống đi "
" Hả "
Cả cô bà Liễu Lệ đều ngạc nhiên
" Ba, con có làm gì sai mà ba lại đuổi con đi như vậy? "
" Không phải là ta đuổi con đi. Dù sau thì sau này con cũng gả qua đó. Trước sau gì cũng nên ở đó "
" Nhưng tuần sau thì có nhanh quá không? "
Liễu Lệ hỏi ông
" Không đâu "
" Ba à, con không muốn qua đó đâu "
" Tại sao? "
Ông hỏi
" Thứ nhất, từ trước đến giờ con đều sống ở đây cho nên đã quen rồi, không thể thích nghi với chỗ ở lạ. Thứ hai, con chưa từng gặp họ, sau có thể sống chung. Thứ ba... "
Lâm Mẫn Nhi chưa kịp nói hết thì Lâm Gia Huy đã ngắt lời và nói
" Không cần nói nữa, quyết định vậy đi. Bắt đầu từ tuần sau, con hãy chuyển qua đó sống "
Nói rồi, ông đi vào thư phòng
" Mẹ. Mẹ mau giúp con đi, con thật sự không muốn qua đó đâu "
" Mẫn Nhi, ta cho con hai lựa chọn. Một là con qua đó sống. Hai là ta sẽ tống tên học trưởng mà con thích qua Châu Phi. Con hãy chọn đi "
Ông quay đầu lại nói với cô
" Sao ba lại biết con thích Phương học trưởng? "
" Chuyện gì của con mà ta chả biết. Ta cho con thời gian từ đây đến sáng mai để suy nghĩ "
" Không còn lựa chọn nào khác sao? "
" Không "
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời
" Được rồi, con sẽ dọn qua đó sống "
" Được, con gái ngoan "
Nói xong, cô bỏ lên phòng. Lên đến phòng, cô lấy điện thoại gọi điện cho Trần Băng, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra lúc nãy cho Trần Băng nghe. Cô nói:
" Rốt cuộc thì tại sao ba lại hết lần này đến lần khác bắt tớ phải lấy tên đó chứ "
" Chắc ba Lâm có lý do của ông ấy mà "
" Chứ không phải tại vụ các cược năm xưa của ông ấy hay sao. Đã vậy còn lấy Phương học trưởng ra uy hiếp tớ nữa chứ "
" Không phải chứ, ông ấy lấy Phương Nguyên ra uy hiếp cậu à "
" Ừ. Ông ấy nói nếu không muốn anh ấy bị tống qua Châu Phi thì dọn qua Phong gia sống "
" Tớ nghe ba tớ nói, Phong gia ngoài Phong Vĩnh Kỳ ra thì còn một người nữa. Người này là con gái nuôi của Phong Nhất Thiên nhưng tên của cô ta thì tớ không nhớ. Nghe nói cô ta rất chảnh chọe, còn bị bệnh tiểu thư nữa. Nhưng người theo đuổi cô ta cũng không hề ít "
" Vậy sao? Vậy hiện tại cô ta đang ở đâu? "
" Hình như là đang đi du học thì phải "
Cả hai người cứ nói mãi, nói mãi. Cuối cùng điện thoại cũng hết pin. Cô đem điện thoại đi sạt pin rồi đi tắm. Cô nằm vào trong bồn tắm rồi suy nghĩ:
" Mình có cảm giác đã gặp tên Phong Vĩnh Kỳ này rồi ở đâu rồi thì phải. Nhưng tại sao lại không nhớ ra chứ."
Tắm xong, cô nhảy lên giường ngủ một giấc đến sáng, quên đi những chuyện không muốn nhớ.
- ------------
tuần sau
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày mà cô chả mong chờ. Cô dọn hết tất cả quần áo của để vào trong vali. Lúc chuẩn bị đi, Lâm Gia Huy nói với Phong Vĩnh Kỳ:
" Con nhớ chăm sóc tốt cho con bé "
" Dạ, chào ba mẹ "
Rồi anh đem vali vào trong xe, còn cô thì đã vào trong từ lâu rồi. Xe chạy, anh nói với cô:
" Nhìn em có vẻ không được vui thì phải? "
" Đúng vậy. Tại sao tôi lại phải sống chung với anh chứ? "
" Em không thích sao? "
" Ừ. Anh có biết vì anh mà họ đã uy hiếp tôi không? "
" Uy hiếp sao? "
" Ừ "
" Họ đã uy hiếp em những gì? "