Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi được Phong Vĩnh Kỳ cầu hôn. Cả hai gia đình đã cùng nhau bàn về hôn lễ. Trước ngày đám cưới của hai người, Lâm Mẫn Nhi đã gọi điện mời Trần Băng về tham dự:
" Băng Băng, tuần sau cậu quay về Trung Quốc được không?
Tuần sau mình lấy chồng rồi "
" Đương nhiên là được rồi. Không ngờ Mẫn Nhi lại có thể lấy chồng trước mình nữa "
" Trước sau gì mình cũng lấy chồng thôi. Bây giờ lấy sớm nếu không sau này có người tranh chồng với mình mất! "
" Cậu nên cảm thấy may mắn vì có người chồng như Vĩnh Kỳ "
" À... ừ. Mà nè, cậu sẽ không thấy ngại chứ. Vì hôm ấy Vũ Hàn cũng sẽ xuất hiện "
" Không đâu!
Mà Mẫn Nhi, trưa hôm qua mình có gặp Hàn Minh Thư. Cô ấy qua New York để quay phim.
Khi thấy mình, cô ấy nói có chuyện quan trọng nên mình và cô ấy đã đến quán caffe để nói chuyện.
Cô ấy nói với mình, chuyện hôm ở trong khách sạn là do cô ấy làm ra. Tất cả những việc ấy chỉ vì cô ấy muốn Vũ Hàn là của cô ấy. Nhưng cô ấy lại không ngờ, những việc cô ấy làm ta lại có hậu quả vô cùng nghiêm trọng "
" Vậy cậu có định quay về với Vũ Hàn không? "
Lâm Mẫn Nhi nói với vẻ sót sa
" Lần này mình quyết định sẽ về và ở lại Trung Quốc "
" Một quyết định tuyệt vời. "
Sau khi nói chuyện với Trần Băng xong. Lâm Mẫn Nhi cảm thấy cực kì hưng phấn. Cô vui vẻ suốt ngày làm cho Phong Vinh Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn
- ---------
Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến. Ngày mà cả Phong Vĩnh Kỳ và Lâm Mãn Nhi đều mong chờ. Ngày mà cả hai chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Ngày trọng đại, Phong Vĩnh Kỳ diện cho mình một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đen nam tính. Ở phần cổ áo có một chiếc caravat cùng màu với áo vest.
Còn phần của Lâm Mẫn Nhi, cô đang ở trong phòng dành cho cô dâu. Ở cùng cô có mẹ Liễu. Hôm nay cô mặc một bộ một bộ váy cưới màu trắng, tinh khôi. Bộ váy có phần tay được thiết kế với phần tay áo dài đến khuỷa tay. Phía sau được thiết kế hở lưng. Phía sau có một chiếc nơ nhỏ và phần đuôi váy rất dài.
Lâm Mẫn Nhi đang ngồi trên ghế, đối diện với một chiếc gương lớn. Mẹ Liễu lấy chiếc khăn voan dài cùng màu với váy cưới, nhẹ nhàng cài lên tóc cô. Bà nâng niu khuôn mặt diễm lệ của cô. Nước mắt hạnh phúc của bà lăn dài xuống bên mặt. Tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Lâm Mẫn Nhi hỏi:
" Vào đi "
Là Trần Băng, cô vừa đến đã chạy ngay qua phòng cô dâu. Hôm nay vì là đám cưới của Lâm Mẫn Nhi nên Trần Băng cũng diện cho mình một bộ váy phù dâu xinh đẹp. Khi cô bước vào, mẹ Liễu quên ngay đứa con gái của mình mà chạy đến dìu Trần Băng. Bà nói
" Trần Băng, con đi cẩn thận "
" Cảm ơn mẹ "
" Mẹ à, con gái của mẹ đang ngồi đâym mẹ làm con ranh tị với cậu ấy thật "
" Hai đứa đều là con gái ngoan của mẹ "
Mẹ Liễu nghe Lâm Mẫn Nhi nói vậy liền bật cười. Bà ôm cả Lâm Mãn Nhi và Trần Băng vào lòng. Xoa xoa hai vai rồi nói
Chuẩn bị bắt đầu buổi lễ tại một nhà hàng sang trọng. Với tông màu chủ đạo là màu đỏ tượng trưng cho tình yêu. Phong Vĩnh Kỳ đang đứng tiếp khách thì cả Lâm Mẫn Nhi và Trần Bắng đứng phía trên nhìn xuống. Cả hai cô nhìn thấy Phó Vũ Hàn đã đến. Nhưng Phó Vũ Hàn không đến một mình. Khoác tay anh là một cô gái xinh đẹp. Trần Băng thấy vậy cảm thấy đau lòng. Cô không ngờ Phó Vũ Hàn thật sự đã không còn nhớ đến cô nữa.
Lâm Mẫn Nhi biết Trần Băng thấy vậy sẽ rất đau lòng nên cô đã cố trấn an Trần Băng:
" Băng Băng, cậu đừng nhìn nữa
Phó Vũ Hàn anh ấy rất yêu cậu. Ngoài cậu ra anh ấy không yêu ai khác
Cô... cô gái đó chắc chỉ là em họ của anh ấy thôi "
" Mẫn Nhi, mình sẽ không buồn đâu "
Trần Băng cố gắng nở nụ cười với Lâm Mẫn Nhi.
Bắt đầu buổi lễ, khi người dẫn chương trình buổi lễ đã giới thiệu cha mẹ hai bên. Cũng đã đến lúc hai nhân vật chính của buổi lễ xuất hiện. Cánh cửa vừa mở ra, Lâm Mẫn Nhi khoác lấy tay Phong Vĩnh Kỳ hạnh phúc bước vào bên trong. Tiếng vỗ tay như ngày càng lớn hơn. Vừa bước chân vào, tiếng nhạc cũng bắt đầu vang lên:
" Actually if you know this
but when we first met
I got so nervous
I couldn’t speak
In that very moment
I found the one and
my life had found its missing piece
So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
What we have is timeless
My love is endless
and with this ring I say to the world
You’re my every reason
You’re all that I believe in
With all my heart I mean every word
So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
ohh ohh
You look so beautiful in white tonight
na na na na
so beautiful in white tonight
And if a daughter is what our future holds
I hope she has your eyes
finds love like you and I did
and when she falls in love we’ll let her go
and I’ll walk her down the aisle
She’ll look so beautiful in white
You look so beautiful in white
So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
You look so beautiful in white tonight "
Sau khi cả hai cùng trao nhau nhẫn cưới rồi dành cho nhau nụ hôn hạnh phúc.
Phần cuối buổi lễ, có lẽ là tiết mục sẽ có rất nhiều người thích. Chính là tiết mục khiêu vũ. Cả những khách mời lẫn Phong Vĩnh Kỳ và Lâm Mẫn Nhi đều đang say xưa khiêu vũ bài Everytime We Touch
Trong lúc mọi người đang khiêu vũ. Phó Vũ Hàn lướt qua thì nhìn thấy Trần Băng. Nhưng vì nghĩ bản thân quá thương nhớ cô nên sinh ra nhìn lầm. Lâm Mẫn Nhi thấy Phó Vũ Hàn bước ra ngoài. Cô cứ tưởng Phó Vũ Hà chuẩn bị về nên cô nói với Phong Vĩnh Kỳ chờ mình một chút
Lâm Mẫn Nhi lập tức đuổi theo Phó Vũ Hàn. Lâm Mẫn Nhi hỏi anh:
" Vũ Hàn, anh định đi đâu vậy? "
" Tôi đi ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút
Mà sao cô không ở trong đó khiêu vũ với Vĩnh Kỳ đi, chạy ra đây làm gì? "
" Tôi muốn hỏi anh, cô gái mà khoác tay cùng anh đến đây, cô ấy là ai vậy? "
" Cô ấy là khách mời của Vĩnh Kỳ. Nhưng lại không biết đường đến và lại sợ đi lạc nên đã khoác lấy tay của tôi. Mà có chuyện gì sao? "
" Anh thật là biết làm người khác hiểu lầm rồi đau lòng "
" Hiểu lầm? Đau lòng? Là sao? "