Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

chương 627: mục triển lạc chào đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Chi Misaki

Để bù lại tiếc nuối lúc trước, Mục Thiên Dương vô cùng yêu thương chăm sóc Uyển Tình lúc mang thai. Công ty liền không thèm quản, một hai tháng mới đi đến công ty một chuyến, xong việc liền về luôn, hơn nữa còn phải là Uyển Tình đuổi anh đi thì anh mới đi!

Một lần, Uyển Tình kéo tay anh đặt trên bụng mình. Anh không hiểu sao, một lát sau cảm giác dưới lòng bàn tay có cái gì đó động đậy. Anh vô cùng kinh ngạc nhìn cô: “Con.. Con đá anh?”

“Uh`m.”

Mục Thiên Dương nhìn cô, không nhúc nhích, một lát sau anh cụp mắt xuống, hốc mắt có chút bỏng rát.

Anh ôm cô, trách cứ nói: “Em là người phụ nữ xấu!”

“Thực xin lỗi.”

Nếu năm đó anh ở bên cạnh cô... Nếu anh ở đây... Đây là toàn bộ những gì anh nên sớm được hưởng thụ.

Triển Huy cùng Triển Nhan phát hiện ra mọi người đối mẹ vô cùng săn sóc, mẹ lại không đưa hai anh em đi học, thật kỳ quái. Về sau khi phát hiện bụng mẹ đang dần to ra, mới hỏi Ngô Nhã: “Bà nội, mẹ con có phải có tiểu bảo bảo rồi hay không?”

“Đúng vậy, các cháu sắp được làm anh chị rồi, nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt.”

“Làm chị ạ?” Triển Nhan vô cùng đắc ý nhìn Triển Huy một cái, giống như đang nói: anh không cho em làm chị, bây giờ còn không phải em sắp được làm chị rồi sao? Hừ ~

Triển Huy cũng không phải là cực kỳ vui mừng nói: “ Anh vốn là anh mà.” Chẳng có gì thú vị cả.

Bất quá hai người vẫn là cực kỳ vui vẻ, thường xuyên học ba mình ghé vào trên bụng Uyển Tình nói chuyện cùng với bảo bảo sắp ra đời. Sau bị ba kéo ra, hai người liền thảo luận xem nên sinh em gái tốt hay em trai mới tốt.

Triển Huy rầm rì nói: “ Sinh em gái đi, anh sẽ không cần em gái bây giờ nữa!”

Triển Nhan lấy bút vẽ rùa trên mặt cậu: “Nếu như có thể sinh anh trai thì tốt rồi! Em cũng không cần một người anh trai như vậy!”

Uyển Tình dự tính ngày sinh là sau ngày bọn nhỏ kỷ niệm sinh nhật 10 tuổi. Nếu không phải có đứa thứ ba đến, đương nhiên sẽ cực kỳ náo nhiệt. Nhưng cũng không vì Uyển Tình sắp sinh, mà Mục Thiên Dương bỏ qua sinh nhật bọn nhỏ, anh vẫn tổ chức cực kỳ náo nhiệt! Chỉ là lần này Uyển Tình không thể tự mình sắp xếp, anh liền vội trước vội sau, cúc cung tận tụy!

Sau khi sinh nhật bọn nhỏ, mọi người liền chuẩn bị đưa Uyển Tình đi bệnh viện. Cô là sản phụ lớn tuổi, đương nhiên không thể xảy ra sơ suất nào được.

Dự tính ngày sinh là cuối tháng, trước hai ngày liền đến bệnh viện. Kết quả sau khi đến bệnh viện hai ngày, đứa nhỏ vẫn thật sự ở yên trong bụng mẹ. Điều này thật không bình thường rồi.

Con trai không vội, nhưng người làm ba này lại rất nỏng nảy a! Mỗi ngày đều tìm bác sĩ hỏi, đây chính là điều không bình thường nha? Có thể có gì ngoài ý muốn hay không? Nếu có gì ngoài ý muốn anh cũng không muốn sống nữa - -

Bac sĩ nghĩ ngợi: Đây là sinh con, cũng không phải mắc bệnh nan y a, cậu lo cái lông gì?

Những người khác đều cảm thấy Mục Thiên Dương quá mức khẩn trương, liền mặc kệ anh! Lại đợi thêm trọn vẹn năm ngày nữa, nghe nói những sản phụ cùng Uyển Tình mang thai đều đã sinh hết rồi, tất cả mọi người rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa!

Uyển Tình lại nghĩ: Đứa nhỏ sau này sẽ rất điềm tĩnh, như vậy cũng tốt...

Vừa nói xong, cô liền đau bụng, sau đó trong phòng bệnh đều người ngã ngựa đổ.

Mục Thiên Dương muốn theo vào phòng sinh, cô thấy dáng vẻ khẩn trương của anh lại sợ hãi chính mình còn chưa có ngất anh liền đã hôn mê rồi. Cô chỉ có thể chỉ vào Mục Thiên Thành nói: “Giữ chặt anh ấy! Nếu không giữ được liền trói vào cái cột ở ngoài cửa ý!”

“Được!” Mục Thiên Thành lập tức áp chế anh trai!

Uyển Tình rốt cục cũng được thả lỏng mà vào phòng sinh. Người bên ngoài cực kỳ lo lắng, cô ngược lại lại chẳng cảm thấy gì, vào la hét hai tiếng sau đó chắc sẽ được đưa ra ngoài phòng sinh.

Tuy nói tuổi cô có chút lớn nhưng cũng không tính là cao lắm. Cô tuy quá ngày sinh nhưng mấy tháng nay các phương diện khác đều đã cực kỳ chú ý. Vì vậy, dù có chút đau nhưng chắc cũng không đến mức muốn chết đi sống lại.

Nào biết, cô đau một ngày một đêm, thế nhưng đứa nhỏ vẫn không chịu ra!

Mục Thiên Dương đã muốn phát điên rồi, anh đã chuẩn bị trả lời cho câu hỏi của bác sĩ “ bảo vệ mẹ hay bảo vệ đứa nhỏ“. Anh chắc chắn sẽ nói bảo vệ đứa nhỏ, sau đó anh sẽ sót xa mà bảo tiểu Triển lập một cái mộ nhỏ. Là lập mộ ở giữa mộ bà nội với mộ ba, hoặc là giữa mộ ông ngoại với mộ mẹ vợ.

Đúng lúc này, bác sĩ tìm anh, thế nhưng lại là hỏi anh có muốn sinh mổ hay không??.

Mục Thiên Dương xù lông: “ Sao ông không nói sớm a! Đau con mẹ nó cũng không phải là ông!” Mẹ kiếp, hù chết anh rồi!

Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc: “Là các người nói muốn sinh tự nhiên, bất quá xem bộ dạng hiện tại, hẳn là không sinh được.”

Vì thế, sau khi sinh mổ, một đứa trẻ nặng 4 kg ra đời. Mục Thiên Dương nhìn đến Uyển Tình được đẩy ra ngoài khi đó, sắc mặt trắng bệch, nhất thời ngứa tay ngứa chân, chạy đến phòng sơ sinh, nghiến răng nghiến lợi: Chờ thằng nhóc con lớn lên ba sẽ tính sổ với con... Dám hại mẹ con vất vả như vậy, để xem ba có đánh con nhừ tử hay không!

Tội nghiệp thay tiểu Triển Lạc số khổ, sữa còn chưa được uống lấy một ngụm đã bị ba mình ghi hận rồi.

Uyển Tình có mấy ngày ở cữ vô cùng mĩ mãn, không khác mấy ngày ở cữ của Thiên Tuyết lúc trước là bao. Nhà họ Mục thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc Thiên Tuyết ở cữ. Kim lão phu nhân ở trong này, một đống người Long Diễm Minh thường xuyên lượn qua lượn lại. Bang Nghĩa Hải, Lâm lão đại đều đến nhìn qua, chụp vài tấm hình rồi mới chịu rời đi. Đam người Quản Vận Phương, An Tiểu Kết, Liễu Y Y đều lần lượt ghé thăm.

Mục Thiên Dương ôm đứa trẻ không buông tay, bên cạnh còn có một đống người muốn cướp. Trừ lúc cho con uống sữa, Uyển Tình liền nhìn không thấy mặt Tiểu Triển Lạc, rảnh rỗi đến mốc meo.

Nửa tháng sau, cô cảm thấy chính mình cũng đã mọc rễ, ngẫu nhiên phát hiện ra Triển Huy đi theo Mục Thiên Thành chơi game, liền hỏi: “Triển Huy, con làm bài tập đến đâu rồi? Lấy ra đây cho mẹ kiểm tra!”

Triển Huy lập tức đi lấy sách vở qua, cô kiểm tra xong một lượt, liền không có sai, bài tập mỗi ngày đều làm vô cùng tốt. Lại kiểm tra Triển Nhan, Triển Nhan tuy có vội vàng vẽ tranh, nhưng bài tập nên làm cũng đều đúng hạn hoàn thành, trừ bỏ bài hôm nay còn chưa có làm qua, bài tập mấy ngày trước đều đã làm. Cô nhìn lại Triển Huy, mới phát hiện ra thằng bé đã làm bài cho cả ngày mai, tay nhịn không được liền xoa bóp mặt cậu.

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ngồi kiểm tra lại một lượt đúng sai. Triển Huy viết chữ rất ngoáy, hạ bút cực nhanh, trong quá trình liền không thấy đến một dấu gạch xóa. Chữ viết của Triển Nhan rất chỉnh tề, cũng có vài chỗ sửa lỗi linh tinh.

Uyển Tình nhìn vài trang giấy sau quay sang nói với Triển Huy: “Luyện chữ.”

Triển Huy nháy mắt mấy cái.

“ Vài năm nữa con viết thư tình cho bạn gái cũng không thể dùng máy tính đi??”

Triển Huy mặt đỏ rần lên, tới cùng cũng chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, nào có biết thích hay không thích cái gì đâu. Bây giờ cậu chỉ biết nhìn xem trong lớp có bạn gái nào thuận mắt hay không, thuận mắt thì đến bắt nạt chút cho đỡ buồn!

Luyện chữ đi luyện chữ đi... Về sau chữ đẹp để còn đi tán gái!

Hai đứa nhỏ trái lại rất tự giác, mười năm sau, tiểu Triển Lạc cũng an ổn trưởng thành. Sinh nhật qua đi cũng giống như hôm nay, thằng bé cùng chú mình chạy đi chơi game. Uyển Tình thấy vậy liền muốn xem bài tập của con.

Mục Triển Lạc run rẩy đi lấy bài tập nghỉ hè đến, Uyển Tình xem qua, một kỳ nghỉ hè mà mới làm được có mấy tờ. Cô liếc thằng bé một cái làm cậu sợ tới mức co rúm lại.

Uyển Tình nghĩ đến thằng bé này nghịch ngợm, đã mấy lần đều bị thầy giáo mời qua xử lý, tức giận đến muốn đánh người!

Triển Lạc co giò bỏ chạy, Uyển Tình cũng không đuổi theo. Một lúc sau Mục Thiên Dương xách cậu đến vườn hoa, để cho cậu tưới cây!

Triển Lạc nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu: “ Ba ngược đãi trẻ em!”

“Tưới xong nhớ làm bài tập!” Mục Thiên Dương nói.

Triển Huy giờ đã là một soái ca đẹp trai khiến người ta không giám nhìn thẳng, một thân thuần thục lão luyện, ai không biết lại còn tưởng là Mục Thiên Dương. Bình thường ở bên ngoài, anh luôn làm một khuôn mặt poker, lạnh lùng tàn khốc, nhưng khi đối diện với em trai lại cười đến như ánh mặt trời sáng lạn.

Triển Huy sờ đầu Triển Lạc, cười nói: “Lại chọc mẹ tức giận? Không có việc gì, anh còn nhỏ cũng từng phải đi tưới cây! Nếu không phải vì mẹ mà bị ba đánh vài cái, thì sẽ không biết xấu hổ mà nhận mình là con trai Mục Thiên Dương rồi.”

Truyện cực hay mới:

Truyện Chữ Hay