Bảo Bối Con Là Ai

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm qua ở ngoài trời nóng ra một thân mồ hôi, lại vào trong khu mua sắm có máy lạnh, Lăng Húc thì không có gì, nhưng Thiên Thiên quá nhỏ, chịu không nổi nhiệt độ nóng lạnh thất thường như vậy, kết quả buổi tối trở về liền bị cảm.

Lăng Húc không phát hiện, ngủ thẳng tới sáng hôm nay mới phát hiện con trai phát sốt.

Cậu có chút há hốc mồm, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ mặt Thiên Thiên một chút, ý đồ gị nó tỉnh lại.

Thiên Thiên hừ một tiếng, miễn cưỡng mở mắt liếc cậu một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Lăng Húc vội vàng vươn tay lấy quần, từ trên giường nhảy xuống vừa mặc quần, vừa nhảy chạy đến cạnh cửa, mở cửa chạy ra ngoài.

Thật ra cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, vội vội vàng vàng chạy tới phòng bếp, đứng ở cửa hỏi thợ trong tiệm: “Anh Lưu, con tôi phát sốt làm sao bây giờ?”

Người thợ này tên là Lưu Đồng, đã hơn bốn mươi tuổi, trong nhà có một con gái hơn hai mươi tuổi, nghe vậy nhìn Lăng Húc, thấy vẻ mặt cậu khẩn trương, vì thế buông công cụ trong tay xuống, nói rằng: “Tôi với cậu đi nhìn xem.”

Đi đến phòng Lăng Húc, Lưu Đồng đưa tay sờ trán Thiên Thiên một chút, “Ai nha” một tiếng, nói rằng: “Sốt hơi cao đó, nhanh đưa đi bệnh viện nhìn xem.”

Lăng Húc càng thêm khẩn trương, “Tôi phải đi bệnh viện ngay bây giờ sao?”

Lưu Đồng nói rằng: “Hiện tại không đi cậu còn muốn kéo bao lâu? Mau đi đi, bệnh viện phố bên kia có khám gấp, chuyện bên này không vội.”

Nghe anh ta nói như vậy, Lăng Húc cắn răng một cái, ôm Thiên Thiên ra khỏi giường, đi ra bên ngoài.

Rạng sáng, cậu ôm một đứa bé chạy trên con đường dường như là không có một bóng người, đối với Lăng Húc mà nói, sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên.

Trước kia cho dù là chính mình phát sốt, cậu cũng chỉ biết đi tìm ba mẹ hoặc là ca ca, làm cho bọn họ đi bệnh viện khám bác sỹ với mình.

Nhưng hiện tại ai cũng không thể làm chỗ dựa cho cậu, chẳng những cậu phải dựa vào chính mình, còn phải để một đứa bé năm tuổi dựa vào mình.

Có đôi khi Lăng Húc nhớ tới, cảm thấy ngày như vậy thực dày vò, nhưng một khi trôi qua, lại cảm thấy thật ra cũng không có gì.

Ở bệnh viện gần đây, Lăng Húc đăng ký khám gấp cho Thiên Thiên, xét nghiệm máu, sau đó uống thuốc hạ sốt, xong xuôi trời cũng đã sáng.

Bác sỹ cho thằng nhóc uống thuốc hạ sốt, sau đó quan sát nhiều một chút, nếu nhiệt độ cơ thể hạ xuống thì cũng không quá nghiêm trọng.

Lăng Húc mang theo Thiên Thiên trở về thì tiệm bánh đã bắt đầu buôn bán, bà chủ cũng lại đây.

Nhìn thấy Thiên Thiên bệnh thành như vậy, bà chủ cũng thấy đau lòng, để Lăng Húc đi công tác, còn mình thì đến giúp đỡ chăm sóc thằng nhóc.

Trở về phòng làm bánh, Lăng Húc nhìn thấy Lưu Đồng đang làm bánh ngọt loại nhỏ.

Cậu áp sát vào hỏi: “Đây là cái gì?”

Lưu Đồng đáp: “Bánh hạnh nhân sô cô la.”

Bánh ngọt loại nhỏ này có nhân hạnh nhân, phủ lớp kem sô cô la bên ngoài, mặt trên dùng quả sơri để trang trí.

Lúc này phần bánh phía dưới đã nướng xong, Lưu Đồng đang định đem một khay này đến bên kia để phủ bơ trang trí.

Lăng Húc ở trong này không ít lần nhìn thấy bọn họ phủ bơ trang trí, lúc này đột nhiên nói rằng: “Có thể để tôi làm thử một cái không?”

Lưu Đồng nghe vậy, nhìn thoáng qua hành lang bên ngoài, không thấy bóng dáng bà chủ mới nói rằng: “Thử xem đi, trước kia tay nghề của cậu rất tốt.”

Tuy rằng Lưu Đồng nói như vậy, Lăng Húc chỉ dám thử một cái.

Cậu cầm túi đựng kem nặn kem tươi lên mặt bánh ngọt, chuyển vài vòng, cuối cùng trên đỉnh còn kéo một cái đuôi nhỏ nhếch lên.

“Giống một đống phân í, ” cậu tự nhận xét.

Lưu Đồng nói rằng: “Nói hưu nói vượn.”

Cuối cùng Lăng Húc lấy một quả sơ ri đặt ở bên trên cái đuôi, chuyển vòng nhìn tỉ mỉ, đột nhiên có cảm giác thành tựu, cậu nói: “Tôi giữ lại buổi tối cho con trai tôi ăn.”

Lưu Đồng phất phất tay nói cậu có thể lăn, chính mình phếch bơ mấy cái bánh còn lại, sau đó để Lăng Húc hỗ trợ mang ra quầy bên ngoài.

Về phần cái bánh Lăng Húc tự mình làm, cậu giữ lại, bỏ vào trong tủ lạnh.

Buổi chiều, cuối cùng Thiên Thiên cũng hạ sốt, nhưng tinh thần của cậu bé hiển nhiên không tốt lắm, nằm nghiêng trên giường, một câu cũng không muốn nói.

Lăng Húc nhân lúc rãnh rỗi đều trở lại trong phòng nằm với nó trong chốc lát, đùa nó nói chuyện, cậu nhìn Thiên Thiên nói: “Ngày mai không cần đi học, vui không?”

Thiên Thiên một chút cũng không thấy vui.

Lăng Húc để sát vào mặt nó, hôn hai má phiếm hồng vì phát sốt của nó một cái.

Thiên Thiên giương mắt nhìn cậu.

Lăng Húc vươn tay xoa mái tóc bị mồ hôi làm ướt của nó, nói rằng: “Sao vậy? Ba đã thành cái dạng này, chúng ta thương lượng một chút đi, con đừng ghét bỏ, nói không chừng ngày nào đó ba sẽ nhớ lại.”

Thiên Thiên dời tầm mắt đi chỗ khác, cái mũi đã bắt đầu phiếm hồng.

Đêm hôm đó, Thiên Thiên vẫn không có ăn bánh hạnh nhân sô cô la Lăng Húc tự mình làm, bởi vì nó không có khẩu vị gì, buổi tối Lăng Húc đi ra ngoài mua cho nó một tô mì trở về, cố gắng để nó ăn một chút.

Thiên Thiên lại ngủ.

Tiệm bánh ngọt vẫn chưa đóng cửa, trong khoảng thời gian ăn xong cơm chiều đến chín giờ tối đóng cửa, trong tiệm còn có một ít khách hàng, nhưng sẽ không tiếp tục làm bánh mới, bởi vì nếu bánh hôm nay không không xong, đại bộ phận đều sẽ không giữ lại tiếp tục bán ngày hôm sau.

Lăng Húc không có chuyện gì làm, Thiên Thiên đang ngủ, cậu sợ mở TV sẽ làm ồn đến nó, vì thế tắt đèn, cầm cái bánh ngọt nhỏ của cậu ngồi xổm trước cửa tiệm bánh ngọt, vừa nhìn bảng tên siêu thị “Duyệt Cấu” lòe lòe sáng lên đối diện, vừa dùng thìa múc bánh ăn.

Cậu ăn cái gì cũng có một thói quen, chính là thứ tốt nhất nhất định phải ăn sau cùng, cho nên quả sơ ri luôn luôn đặt ở mặt trên chưa hề động. Khi còn bé vì thói quen này mà đã bị Lăng Dịch đùa rất nhiều lần, đến miếng cuối cùng, Lăng Dịch luôn đoạt ăn luôn thứ cậu thích. Nhưng Lăng Dịch cũng chỉ đùa đùa cậu, bởi vì sau khi ăn, Lăng Dịch sẽ mua càng nhiều đồ cậu thích để cậu từ từ ăn.

Ngã tư phía trước tiệm bánh ngọt người đến người đi, mỗi người khách đi vào tiệm bánh đều sẽ liếc cậu một cái.

Nhưng lúc một đôi tình nhân đi qua, người đàn ông trong đó lại đột nhiên ngừng trước mặt Lăng Húc, dùng giọng nói mang theo kinh ngạc hô: “Lăng Húc?”

Lăng Húc cắn thìa plastic ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đỉnh đầu thưa thớt trước mặt, qua vài giây mới kinh ngạc đứng lên, nói rằng: “Cậu là Thang Lực?”

Thang Lực là bạn học của Lăng Húc, quan hệ của hai người vẫn luôn thực tốt, sau khi Lăng Húc bị đụng vào đầu, ký ức cuối cùng lưu lại, chính là đang chơi bóng rổ cùng Thang Lực và vài người bạn ở trong sân thể dục.

Với cậu mà nói giống như là vài ngày không thấy bạn học, mà sở dĩ trong thời gian ngắn cậu không xác nhận, là bởi vì mái đầu hói hơi lạ của Thang Lực. Đồng dạng là hai mươi bảy tuổi, Lăng Húc nhìn mới hai mươi, mà Thang Lực lại bởi vì tóc nên nhìn như là ba mươi vậy.

Thang Lực nhìn thấy Lăng Húc ở trong này cũng thực kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy Lăng Húc hỏi: “Sao tóc cậu rụng hết thế?”

Thang Lực nhất thời xấu hổ mà nắm tay thành quyền để bên miệng khụ hai tiếng, sau đó giới thiệu cô gái trẻ tuổi bên cạnh với Lăng Húc, nói rằng: “Đây là bạn của tôi, Hạ Hiểu San.”

Sở dĩ nói là bạn mà không là bạn gái, là bởi vì hai bọn họ quen nhau nhờ đi xem mặt, bây giờ là lần thứ hai hẹn hò, lẫn nhau đều không thể xem như quen thuộc.

Mà Lăng Húc nói những lời không khách khí như vậy trước mặt Hạ Hiểu San, Thang Lực đương nhiên cảm thấy xấu hổ, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, mà bắt đầu giới thiệu bọn họ. Sau khi giới thiệu Hạ Hiểu San, lại nói với Hạ Hiểu San rằng: “Đây là bạn thời trung học của anh, Lăng Húc, từ khi tốt nghiệp trung học bọn anh chưa từng gặp nhau.”

Hạ Hiểu San gật gật đầu với Lăng Húc, “Chào anh.”

Miệng Lăng Húc còn cắn thìa, cũng gật gật đầu. Thật ra cậu hẳn là phải đụng bả vai Thang Lực một cái, sau đó nói: không tồi, bạn gái cũng có rồi. Nhưng cậu nhìn thấy Thang Lực tang thương như vậy lại có chút rối rắm, cảm thấy Thang Lực càng giống ba của cậu hơn.

Thang Lực không muốn nói chuyện phiếm với Lăng Húc mà vắng vẻ Hạ Hiểu San, dù sao hắn còn phải tiếp tục tìm hiểu với cô gái này, vì thế nói với Lăng Húc: “Tôi đi với cô ấy mua hai cái bánh ngọt trước đã.”

Không ngờ Hạ Hiểu San lại nói: “Nếu bạn học lâu như vậy chưa gặp thì hai anh cứ tâm sự đi, em đi vào chọn trước, hai ai nói chuyện đi.”

Nói xong, cô mở cửa thủy tinh, đi vào trong tiệm bánh.

Thang Lực nhìn bóng dáng Hạ Hiểu San, cười ngây ngô một chút, cảm thấy cô gái này thật sự là không tồi.

Lăng Húc nhìn biểu cảm của hắn, hỏi: “Bạn gái?”

Thang Lực phục hồi lại tinh thần, lại ngây ngô cười một chút, nói: “Còn đang tìm hiểu.” Nói xong, lại kỳ quái hỏi, “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Lăng Húc thực thản nhiên đáp: “Tôi đi làm ở tiệm bánh này.”

“Đi làm?” Thang Lực hiển nhiên thực kinh ngạc, giọng nói đều có chút thay đổi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua “Duyệt Cấu” phố đối diện, sửng sốt một chút nói, “Thì ra lời đồn lúc trước là thật à?”

Lăng Húc mới đầu không hiểu ý của Thang Lực, sau đó đột nhiên ý thức được, Thang Lực có thể biết những thứ gì, ít nhất chuyện cậu tự mình đau khổ truy tìm quá khứ, không phải hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu bắt lấy tay Thang Lực, nói rằng: “Lời đồn gì?”

Thang Lực có chút khó hiểu, hắn cảm thấy Lăng Húc quái quái, nhưng nhiều năm rồi hai người không gặp, hắn cũng không biết rốt cuộc quái ở chỗ nào, vì thế chỉ có thể nói: “Lúc trước không phải cậu chưa thi chuyển cấp đã chuyển trường sao? Ba mẹ tôi nói nghe nói là bởi vì ba mẹ cậu ly hôn, mẹ cậu mang theo cậu đi rồi.”

Ly hôn ? Lăng Húc truy vấn ngay sau đó: “Mang tôi đi nơi nào?”

Thang Lực lắc đầu, “Làm sao tôi biết? Dù sao cũng không tin tức, cũng không liên lạc với chúng tôi. Những lời đồn đó chúng tôi cũng không rõ là thiệt hay giả.” Nói xong, ánh mắt Thang Lực nhìn cậu càng kỳ quái, “Mang cậu đi nơi nào, chính cậu không biết sao? Việc này cậu mới là người rõ ràng nhất chứ?”

Lăng Húc cảm thấy những lời này mà mình nói ra khỏi miệng thì có vẻ vô cùng ngốc, nhưng cậu vẫn nói với Thang Lực, cậu nói: “Tôi mất trí nhớ. Chuyện sau trung học tôi đều không nhớ rõ.”

Thang Lực hoài nghi mà nhìn cậu, trong giọng nói tất cả đều là không tin, “Mất trí nhớ? Diễn phim chắc?”

“Thật sự!” Lăng Húc có chút gấp, “Thang nhị ngốc cậu có thể tin hay không? Cậu mau nói cho tôi biết đi, tôi sắp vội muốn chết.”

Thang nhị ngốc là ngoại hiệu Lăng Húc từng lấy cho Thang Lực.

Lúc học trung học, Lăng Húc vừa đẹp trai trong nhà lại có tiền, hơn nữa thích gây chuyện thị phi ở bên ngoài, tiêu tiền hào phóng, bên cạnh luôn có một đám người vây quanh. Thang Lực chính là một trong số đó, tuy rằng bây giờ nhớ tới, Thang Lực cũng hiểu khi đó mình thật là một đứa ngốc, nhưng nghe Lăng Húc gọi hắn như vậy, vẫn nhịn không được cảm thấy có chút thân thiết.

Lúc này, Hạ Hiểu San cầm theo gói ta đi ra khỏi tiệm bánh, cười nói: “Em mua xong.”

Thang Lực nhất thời hối hận, tâm nói mình nên đi dành trả tiền mới đúng.

Lúc này Hạ Hiểu San đã đi ra rồi còn chờ hắn trả sao, hắn càng ngại ngùng lưu lại, vì thế nói với Lăng Húc: “Tôi phải đi rồi, có rảnh chúng ta nói chuyện sau.”

Lăng Húc bắt lấy tay Thang Lực, đáng thương hô: “Nhị ngốc… cậu nói chuyện với tôi trong chốc lát đi.”

Thang Lực nhìn cậu, có chút không đành lòng, nhưng quay đầu lại thấy bạn gái còn đang chờ, đột nhiên quyết tâm, hắn nói với Lăng Húc: “Tôi cho cậu số điện thoại, lần sau có rảnh thì chúng ta chậm rãi tán gẫu.”

Cuối cùng, Thang Lực vẫn đi cùng Hạ Hiểu San, chỉ để lại số di dộng của hắn cho Lăng Húc.

Truyện Chữ Hay