Bảo Bối Con Là Ai

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Húc đưa mẹ đến một khách sạn nhỏ gần tiệm bánh ngọt.

Mẹ vốn đề xuất muốn nhìn chỗ cậu ở một chút, bị cậu từ chối, cậu mới không muốn cho bà biết mình bây giờ ở chung với anh trai.

Hôm nay cưỡi xe đạp điện đi đón mẹ, Lăng Húc đi thẳng vào vấn đề nói: “Con đưa mẹ về.”

Mẹ sửng sốt một chút, “Mẹ không thể về như vậy.”

Lăng Húc bắt đầu lục tìm túi áo, lấy ra ba trăm đồng, bắt lấy tay mẹ vỗ vào lòng bàn tay bà, “Cầm, không cần trả.”

“Mẹ không có ý này, ” mẹ nắm tiền muốn trả về cho cậu, “Mẹ thật sự là đến vay tiền, chờ ba con làm ăn tốt lên sẽ trả.”

“Việc làm ăn của ông ta lúc nào mới có thể tốt? Chờ đến khi ông ta chết thì việc làm ăn có thể tốt hơn sao?”

Mẹ cậu vội nói: “Tiểu Húc, đừng nói như vậy, dù sao ông ấy cũng là ba của con.”

Lăng Húc đột nhiên cười lạnh một tiếng, cậu rất ít biểu lộ ra loại cảm xúc này, điều này làm cho mẹ cậu có chút khẩn trương, cậu giơ tay lên chuyển chuyển vành nón, đội mũ chỉnh tề một ít, ngẩng đầu nhìn bên cạnh.

“Tiểu Húc?” Mẹ nhìn cậu như đang tìm cái gì, có chút nghi hoặc.

Lăng Húc chạy đi một bước, bắt lấy một ông chú trung niên béo ục ịch đang từ cửa khách sạn đi ra, hô: “Ba.”

Ông chú bụng lớn quơ quơ, nói: “Cậu kêu ai là ba?”

Lăng Húc lôi kéo ông ta đối mặt với mẹ: “Đây là chồng của mẹ.”

Mẹ nhíu mày: “Con nói hưu nói vượn cái gì vậy?”

Lăng Húc buông, nói tiếng xin lỗi với ông chú, ôm bả vai ông ta chuyển cái vòng, để ông ta đi, sau đó nói với mẹ: “Mẹ có biết là cảm giác gì không? Người kia không là ba của tôi, chỉ là người xa lạ mà thôi.”

Mẹ nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Nhưng huyết mạch…”

“A ——” Lăng Húc che lỗ tai, “Mẹ thật phiền mẹ thật phiền, đừng nói nữa được không, con sắp nôn đến nơi rồi, huyết mạch cái gì, thật ghê tởm biết không. Có phải muốn tôi róc xương trả cha róc thịt trả mẹ thì các người mới bằng lòng buông tha tôi?”

Ánh mắt mẹ bắt đầu phiếm hồng.

Lăng Húc nói: “Tôi không có tiền, tôi mang Thiên Thiên ở phòng nhỏ sau tiệm bánh ngọt, ngày ngày ăn bánh ngọt dư lại, Thiên Thiên sang năm vào tiểu học tôi còn chưa góp đủ tiền giao học phí cho nó đâu, chỗ nào có tiền cho mẹ mượn?”

Mẹ nói: “Nhưng mà —— ”

“Không có nhưng mà, ” Lăng Húc ngắt lời bà, “Lăng Dịch sẽ không cho mẹ mượn, anh ấy cũng không phải kẻ ngốc, mẹ hại chết ba người ta, lừa người một nhà lâu như vậy, anh ấy có điên mới cho mẹ vay tiền, đừng có nằm mơ.”

“Ba của con —— ”

“Ba của tôi đã chết, chồng của mẹ có chết hay không thì không liên quan đến tôi. Không phải còn chưa cùng đường sao? Chờ ông ta chết đến nơi rồi nói sau, có khả năng tôi sẽ đem tiền học phí của Thiên Thiên cho mượn, để Thiên Thiên về sau đi xin cơm đi.”

Lúc này mẹ rốt cục trầm mặc triệt để.

Lăng Húc đi ra ngoài khách sạn, mở khóa xe đạp điện, đạp lên trước cửa chờ mẹ đi ra, nói với bà: “Lên xe, con đưa mẹ đi nhà ga.”

Thiên Thiên ngồi ở trong xe Lăng Dịch, luôn luôn nhìn ngoài cửa sổ.

Lăng Dịch vươn tay ra sờ soạng đầu của nó một chút.

Nó quay đầu trở lại đến, có chút kỳ quái hỏi: “Không phải đi tìm ba sao?”

Lăng Dịch ôn hòa hỏi han: “Cháu biết đường?”

Thiên Thiên nói: “Ra cửa hẳn là quẹo trái không phải sao?”

Lăng Dịch mỉm cười một chút: “Không đi tìm ba, hôm nay đi theo bác được không?”

Thiên Thiên mím môi, không có nói được.

Nhìn biểu cảm của nó có chút phát sầu, Lăng Dịch nói tiếp: “Không được sao?”

Thiên Thiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.

Lăng Dịch lại nói với nó: “Không được cũng không có biện pháp, hôm nay cháu chỉ có thể đi theo bác, ba có chuyện muốn đi xử lý.”

Một lát sau, Thiên Thiên gật gật đầu.

Lăng Dịch hẹn gặp người ta ở một hội sở trà, đối phương là một nhà giàu mới nổi, cố tình lại thích học đòi văn vẻ.

Tới quán trà, Lăng Dịch cho người đặt một cái ghế cho Thiên Thiên ngồi bên cạnh mình, sau đó đưa máy tính bảng cho nó, nói với nó: “Ở nơi này chơi được không?”

Thiên Thiên vừa nhận vừa gật đầu.

Bí thư của Lăng Dịch nhỏ giọng nói với Lăng Dịch: “Hay là tôi dẫn nó ra ngoài chơi?”

Hắn vừa dứt lời, Thiên Thiên lập tức ngẩng đầu cảnh giác mà nhìn hắn.

Lăng Dịch chú ý tới vẻ mặt của Thiên Thiên: “Không cần, để nó ở bên cạnh tôi đi.”

Thiên Thiên thở ra một hơi, lúc cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc mu bàn tay của Lăng Dịch một chút, đó là một động tác tỏ vẻ thân mật.

Lăng Dịch nắm chắc tay nó, bàn tay to bao trùm bào bộ bàn tay nhỏ bé: “Đừng sợ, hôm nay cháu sẽ vẫn luôn đi theo bác.”

Thiên Thiên gật gật đầu.

Qua không bao lâu, ông chủ Từ Lăng Dịch hẹn gặp đã tới.

Ông chủ Từ đã hơn bốn mươi tuổi, trung niên phát tài hiện giờ thắt lưng dã to đùng. Lúc ông ta tiến vào, Lăng Dịch liền đứng lên bắt tay, ông chủ Từ cười hì hì, cúi đầu liếc Thiên Thiên một cái: “Yêu, ông chủ Lăng mang theo con trai tới? Bảo bối bao nhiêu rồi? Lớn lên thật giống cậu.”

Lăng Dịch khách khí cười cười, đáp: “Là cháu của tôi.”

“Cháu?” biểu cảm của ông chủ Từ có chút khoa trương, “Không thể nào? Lớn lên thật giống. A, là cháu ngoại trai sao? Đều nói cháu ngoại trai giống bác, thật không có nói sai.”

Lăng Dịch chỉ mỉm cười, không có tỉ mỉ giải thích, ngẩng đầu gọi nhân viên pha trà.

Lăng Húc đạp xe đạp điện đưa mẹ đi nhà ga.

Dọc theo đường mẹ cậu đều trầm mặc, hai tay bắt lấy áo của cậu, cho đến khi đến nhà ga, xuống xe đạp điện bà mới lên tiếng: “Mẹ biết con và Thiên Thiên vất vả, nhưng mẹ thật sự không có biện pháp, con không nên trách mẹ.”

Lăng Húc nói: “Còn không phải chỉ có thể trách mẹ theo người đàn ông vô dụng sao.”

Mẹ lắc lắc đầu, không nói gì.

Lăng Húc ngồi ở trên xe đạp điện, hai chân chấm đất, hai tay cắm ở trong túi áo nhìn bà trong chốc lát: “Nếu còn không mượn nổi tiền, người đàn ông kia hơn phân nửa sẽ trốn chạy đúng không?”

Mẹ ngẩn ra, nhìn Lăng Húc thế nhưng không thể nói ra lời, hiển nhiên bà cũng cảm thấy như vậy.

Lăng Húc nói: “Mẹ đừng vờ ngốc, nếu ông ta chạy mẹ phải chạy trước ông ta, trở về con vẫn kiếm một miếng cơm cho mẹ ăn được.”

Vẻ mặt bà vẫn mờ mịt, “Mẹ không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Lăng Húc trừng bà, “Năm đó ly hôn có nghĩ tới điều này không?”

Cậu không biết mẹ cậu xảy ra chuyện gì, khi còn bé cậu vẫn cảm thấy mẹ thật thông minh, ba mẹ giống như cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, không quản bọn họ nói cái gì cậu đều tin tưởng. Nhưng theo cậu chậm rãi lớn lên, cậu mới phát hiện thì ra ba mẹ không phải cái gì cũng biết, bọn họ cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn nói lời ngu xuẩn, chỉ là người thường mà thôi.

Cậu từ một người cái gì đều không hiểu trưởng thành một thanh niên phổ thông đồng thời ánh sáng trên người cha mẹ cũng từ từ rút đi.

Mẹ không nói cái gì nữa, lúc bà tới nghĩ nhất định phải lấy được tiền trở về, nhưng giờ đi, cũng là vì câu “để Thiên Thiên về sau đi xin cơm” của Lăng Húc. Đối với bà mà nói, con trai vốn quan trọng hơn chồng, nhưng người một nhà đi đến tình trạng hiện tại, chồng mới là nơi bà dựa vào, bà đã không còn lựa chọn khác.

Như Lăng Húc nói, vẫn chưa đi đến đường cùng, thật sự cùng đường rồi nói sau, cuối cùng bà vẫn gật đầu, dặn dò Lăng Húc: “Chăm sóc tốt chính mình, cũng chăm sóc tốt Thiên Thiên.”

Lăng Húc nói với bà: “Trên đường cẩn thận, nhớ rõ lời con nói với mẹ, đừng suy nghĩ lung tung.”

Mẹ vươn tay đặt trên cánh tay cậu, một lát sau buông ra cậu xoay người đi vào bên trong nhà ga.

Lăng Húc đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bà, giống như thật sự già cũng tiều tụy rồi, nếu không nói, cậu dường như nhận không ra đó là mẹ cậu.

Cho đến khi bóng dáng mẹ biến mất, cậu ghé vào trên đầu xe, rầu rĩ không vui hồi lâu mới xoay người đạp xe rời đi.

Trong quá trình Lăng Dịch và ông chủ Từ nói chuyện, Thiên Thiên một câu cũng không có nói.

Nó chôn đầu chơi máy tính bảng, tuy rằng chơi trong chốc lát nó cảm thấy không có gì vui, nhưng nó vẫn không phát ra âm thanh, bởi vì nó có chút sợ hãi hoàn cảnh lạ lẫm này, nó yêu cầu ở bên người của bác.

Thiên Thiên buông máy tính bảng xuống, nâng ly trà lên muốn uống một ngụm thì không cẩn thận đánh nghiêng chén trà lên người, nước trà trong chén trà lập tức đổ trên quần của nó.

“A!” Ông chủ Từ nhìn thấy, gọi một tiếng.

Lăng Dịch quay đầu, lập tức vươn tay kéo giấy vệ sinh giúp nó lau nước trên người, may mắn ly nước đã nguội.

Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch, có chút không biết làm sao lại có chút khẩn trương.

“Không có việc gì, ” Lăng Dịch nhẹ giọng an ủi nó, đứng lên ôm nó đồng thời xin lỗi ông chủ Từ không tiếp được một chút.

Ông chủ Từ vội vàng nói: “Không sao, nhanh đi đổi quần cho cháu đi.”

Lăng Dịch ôm Thiên Thiên rời đi phòng trà, để nhân viên hội sở mở một phòng, đồng thời phân phó bí thư đi mua một cái quần mới lại đây.

Thiên Thiên có chút ngại ngùng, nói: “Thực xin lỗi.”

Lăng Dịch hôn trán của nó một chút: “Vì sao thực xin lỗi, cháu không có phạm sai lầm.”

Nhân viên ở phía trước dẫn đường, anh ôm Thiên Thiên vào một gian phòng khách, đặt nó ở trên giường giúp nó cởi quần trước, sau đó từ buồng vệ sinh cầm một khăn mặt sạch sẽ đi ra.

Lúc tiến vào Lăng Dịch quên đóng cửa, ngay lúc anh cầm khăn mặt lau người cho Thiên Thiên thì có người xông vào, dùng di động vừa chụp ảnh bọn họ vừa nói: “Lăng Dịch, cậu quả nhiên có con riêng!”

Đó là một người đàn ông tuổi còn trẻ, mặt quần áo hồng nhạt, di động trong tay cũng hồng nhạt.

Lăng Dịch đi qua đoạt lấy điện thoại của y, nhanh chóng xóa mấy tấm ảnh đó.

Thiên Thiên đã ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông đó không thèm để ý điện thoại di động của mình, y đi đến bên giường cẩn thận quan sát Thiên Thiên: “Lăng Dịch, con của cậu rất giống cậu đó.”

Lăng Dịch trả di động cho y, đồng thời nói: “Không là con tôi.”

Người đàn ông vươn tay muốn nhéo mặt Thiên Thiên, Thiên Thiên ngửa về sau, xoay người trên giường trơn mông chạy về phía đầu giường, kết quả bị y bắt được mắt cá chân kéo trở về: “Tiểu bảo bối đừng chạy a.”

Thiên Thiên kêu to lên.

Cho đến khi Lăng Dịch bắt lấy tay người đàn ông đẩy ra, sau đó dùng khăn mặt bọc Thiên Thiên lại ôm vào trong ngực, anh mới không vui mà trừng người đàn ông kia.

Lăng Dịch nói: “Phan Văn Thiệu, cậu đủ.”

Thanh niên tên là Phan Văn Thiệu cười cười, nói với Lăng Dịch: “Thật không phải là con trai cậu?”

Lăng Dịch ôm Thiên Thiên: “Là con trai Lăng Húc.”

Phan Văn Thiệu lập tức sửng sốt, “Lăng Húc trở lại?”

Lăng Dịch không trả lời vấn đề của y, chuyển đề tài: “Quần Thiên Thiên ướt, tôi chờ Quang Hoa trở về thay quần cho nó, cậu không nên ở chỗ này đùa.”

Phan Văn Thiệu ngồi xuống bên giường, “Không đùa thì không đùa, tôi ở chỗ này nhìn một lát không được sao?”

Lăng Dịch không để ý tới y, mà là nhìn Thiên Thiên: “Đừng sợ, đợi lát nữa chú Hà mua quần cho cháu về thay là có thể đi ra ngoài.”

Phan Văn Thiệu cười một tiếng, “Con trai Lăng Húc liền quý giá như vậy? Không biết còn tưởng rằng là con riêng của cậu đấy.”

Lăng Dịch lạnh lùng nói: “Nếu cậu nhất định phải ở trong này nói hưu nói vượn thì xin mời cậu đi ra ngoài.”

Đúng lúc này, di động Lăng Dịch vang lên, điện thoại là Lăng Húc gọi tới, vừa thông cuộc gọi cậu liền nói: “Em tiễn mẹ em rồi, hai người ở nơi nào? Em có thể tới tìm không?”

Lăng Dịch đáp: “Anh sắp về rồi, em chờ chút đi.”

Lăng Húc nghe vậy, “Ừ” một tiếng, “Em về nhà nấu cơm trước?”

Lăng Dịch nói: “Không cần làm, đi ra ngoài ăn đi.”

“A, được, ” Lăng Húc đáp, “Em chờ anh trở lại đón em.”

Cúp điện thoại, Lăng Dịch nhìn Phan Văn Thiệu cười như không cười nhìn chính mình, lúc y tính toán mở miệng nói thì Lăng Dịch đã nói trước: “Nghĩ rõ ràng chính mình muốn nói gì.”

Phan Văn Thiệu há miệng thở dốc lại ngậm lại, một lát sau hỏi: “Có rảnh không? Buổi tối đi uống rượu, chỉ hai chúng ta.”

Lăng Dịch đáp: “Buổi chiều xem đã, tôi liên lạc với cậu.”

Phan Văn Thiệu: “Đến lúc đó có thể tùy tiện nói chuyện sao?”

Y vừa mới hỏi xong, nam bí thư của Lăng Dịch – Hà Quang Hoa ở bên ngoài gõ cửa, hắn đã mua được quần cho Thiên Thiên.

Lăng Dịch đi qua mở cửa, thuận tiện nói với Phan Văn Thiệu: “Tôi hẹn ông chủ Từ nói chuyện làm ăn, lập tức còn muốn trở về, cậu đi trước đi.”

Phan Văn Thiệu đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua trước mặt Thiên Thiên đánh giá nó trong chốc lát, nói: “So với Lăng Húc, vẫn giống cậu một ít, cậu nói có kỳ quái hay không?”

Lăng Dịch lạnh lùng nhìn y.

Y ngậm miệng lại, vung tay lên đi rồi.

Hà Quang Hoa nhìn Phan Văn Thiệu, nói với Lăng Dịch: “Phan tiên sinh hôm nay cũng ở bên này?”

Lăng Dịch ôm Thiên Thiên trở lại bên giường, “Trùng hợp gặp được.”

Anh quả thật không ngờ có thể đụng tới Phan Văn Thiệu ở trong này, về chuyện Lăng Húc, anh vốn không muốn nói.

Phan Văn Thiệu cùng tuổi với anh, bởi vì ba có giao tình, cho nên hai nhà vẫn luôn lui tới. Khi còn bé anh và Phan Văn Thiệu còn đồng thời mang theo Lăng Húc đi ra ngoài chơi đùa.

Nhưng sau này lớn lên, bên ngoài quen biết nhiều người, quan hệ của anh và Phan Văn Thiệu càng có vẻ phổ thông, thời trung học gặp mặt chỉ kêu một tiếng.

Nhưng sau này cơ hội chân chính khiến hai người quan hệ gần là: Phan Văn Thiệu là một đồng tính luyến ái, mà anh cũng vậy.

Đồng dạng thích đàn ông, Phan Văn Thiệu ngày ngày ở bên ngoài chơi đủ kiểu, bạn giường một cái đổi một cái, mà anh lại khăng khăng một mực xem trọng một người.

Về những tâm tư đó của anh, đại khái Phan Văn Thiệu là người duy nhất trên thế giới này rõ ràng.

Truyện Chữ Hay