Bảo Bối Con Là Ai

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Húc lên xe, phát hiện Thiên Thiên được an trí trên ghế nhi đồng ở chỗ ngồi phía sau. Ghế nhi đồng rõ ràng là mới mua, đại khái là Lăng Dịch đặc biệt mua cho Thiên Thiên.

Cậu mở miệng hỏi: “Hôm nay Thiên Thiên nghe lời sao?”

Lăng Dịch nghe vậy trả lời: “Nghe lời hơn em nhiều.”

Triệu Phỉ Nghiên còn đứng ở cửa nhà hàng, ô tô chậm rãi chạy tới phía trước, lúc đi qua bên người cô, Lăng Húc đè cửa sổ xe xuống phất phất tay với cô.

Lăng Dịch thong thả gia tốc, nhìn Lăng Húc yên lặng ấn cửa sổ xe lên, hỏi: “Đó là nữ sinh em thực thích trước kia?”

Lăng Húc quay đầu nhìn Lăng Dịch, có chút kinh ngạc, “Anh còn nhớ rõ?”

Lăng Dịch nhìn thẳng con đường tiền phương, nói: “Năm lớp mười, em đưa quà sinh nhật anh tặng cho cô ta.”

“Trời!” Lăng Húc thốt ra, “Có cần mang thù như vậy không?”

Bản thân cậu còn nhớ rõ là vì đó là chuyện hai năm trước, nhưng đối với Lăng Dịch mà nói, đã là chuyện hơn mười năm, có cần nhớ rõ ràng như vậy không?

Lăng Dịch lạnh lùng liếc cậu một cái.

Thiên Thiên đột nhiên nói: “Ba nói đó là mẹ.”

Lăng Dịch đột nhiên đạp phanh, xe thắng gấp giữa đường, quay đầu nhìn về phía Lăng Húc.

Lăng Húc bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh, nói: “Anh, làm chi vậy?”

Lăng Dịch lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn thấy mặt sau có xe đi lại đây, lúc này mới nhấn chân ga thong thả lái xe về phía trước, giọng nói biến thành lạnh như băng, “Nó nói thật?”

“Đương nhiên không phải!” Lăng Húc cảm thấy thực dọa người, bởi vì đó là cậu nhất sương tình nguyện, sớm đã được chứng thật căn bản không có chuyện như vậy. Hiện giờ bị Thiên Thiên nhắc tới, cậu nhịn không được mà mặt đỏ rần, nói hưu nói vượn với con trai là một chuyện, bị ca ca biết lại là một chuyện khác.

Lúc này Thiên Thiên cũng không mấy vui vẻ mà nói: “Mới không phải mẹ con.”

Lăng Húc lớn tiếng nói: “Vốn không phải là mẹ con! Đừng nói bậy! Con trai cô ấy cùng một tuổi với Thiên Thiên, anh đừng nghe nó nói bừa.”

Lăng Dịch hỏi: “Vậy em đỏ mặt làm gì?”

Lăng Húc giơ tay lên che mặt, “Đừng nói nữa được không? Thì là trước kia em nói bậy, không có chuyện này!”

Cuối cùng Lăng Dịch không có tiếp tục đề tài này.

Lăng Húc an tĩnh ngồi trong chốc lát, lấy ra tấm ảnh vừa rồi Triệu Phỉ Nghiên đưa cho cậu, nhìn kỹ, vẻ mặt có chút thương cảm.

“Hôm nay họp lớp không vui à?” Lăng Dịch hỏi cậu.

Lăng Húc yên lặng thở dài một hơi: “Không giống trong tưởng tượng.” Trầm mặc một giây lại tiếp tục, “Thật ra bọn họ không có quan tâm em, bọn họ càng quan tâm anh và Duyệt Cấu.”

Lăng Dịch nói: “Về sau đừng tham gia gặp mặt không có ý nghĩa như vậy nữa.”

Lăng Húc gật gật đầu: “Về sau không tới.” cậu nhìn ảnh chụp trong tay, “Thì ra đi qua thì thật sự tìm không thấy.”

Lăng Dịch nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.

Ba mai táng tại nghĩa địa công cộng ở ngoại ô thành phố.

Trong trí nhớ của Lăng Húc, đây là lần đầu tiên cậu tới nghĩa địa công cộng này, nhưng lúc xuống xe Thiên Thiên lại nói rằng: “Con lại tới nơi này.”

“Lại tới?” Lăng Húc kỳ quái hỏi nó.

Thiên Thiên gật đầu, “Ba dẫn con tới.”

Lăng Húc vẫn cảm thấy kỳ lạ, Lăng Dịch giải thích: “Chắc là em dẫn nó đến bái tế ba.”

Lăng Húc giật mình, trước khi mất trí nhớ mình mang theo Thiên Thiên đến bái tế ba, như thế cũng không kỳ lạ.

Phần mộ của ba ở hướng nam, nơi có địa thế thực tốt ở trong nghĩa địa công cộng. Hơn nữa lúc Lăng Húc đi theo Lăng Dịch tới, phát hiện đây là một ngôi mộ hợp táng. Lăng Dịch đưa cha của anh và mẹ mình hợp táng chung một chỗ.

Lăng Húc có chút sững sờ, tuy rằng cậu nghe Lăng Dịch nói, biết mẹ cậu phản bội ba, nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn nhìn thấy cha mẹ ở chung, mà mẹ ruột của anh trai lại giống như một nhân vật trong truyền thuyết, giờ đột nhiên đối mặt với mộ hợp táng của ba và vợ trước của ông, tâm tình cậu vẫn có chút phức tạp.

Dựa theo ý Lăng Dịch, tất cả đều giản lược, bọn họ chỉ mua một bó hoa đến.

Lăng Húc tự tay đặt hoa trước bia mộ của ba.

Ngắn ngủi trầm mặc, Lăng Húc hỏi: “Thân thể ba không tốt, là bởi vì em và mẹ em sao?”

Lăng Dịch không nói chuyện.

Lăng Húc nghĩ thầm rằng nhất định phải, bởi vì mẹ cậu ngoại tình, bởi vì cậu không phải con ruột của ba, đại khái sau này ba vẫn luôn buồn bực không vui, thân thể cũng không gượng dậy nổi.

Là ai sai? trong lòng Lăng Húc có đáp án, nhưng không muốn nói ra miệng.

Cậu nhìn kỹ bia mộ, bên trên có ảnh củaa ba, nhưng hợp chung với ảnh vợ trước của ông, trong ảnh chụp mẹ Lăng Dịch nhìn có vẻ còn thực tuổi trẻ, là một người đàn bà tao nhã xinh đẹp, mặt mày rất giống Lăng Dịch.

Sinh năm tháng… Từ từ, Lăng Húc chú ý tới ngày ba qua đời. Trước đó cậu nghe anh nói ba qua đời đã vài năm, nhưng này lần đầu tiên cậu nhìn thấy thời gian cụ thể, tính ra không phải sáu năm trước sao?

Bạn học cậu nói sáu năm trước nhìn thấy cậu trở về… Là lúc ba qua đời, cậu từng trở về sao?

Lăng Húc đột nhiên quay đầu nói với Lăng Dịch: “Anh? Anh có từng nói lúc ba qua đời em có trở về không?”

Lăng Dịch không đổi sắc mặt, hỏi ngược lại: “Em từng trở về?”

Vẻ mặt Lăng Húc bất đắc dĩ, “Không phải anh nói sao?”

Lăng Dịch nói: “Anh nói khi nào?”

Bị Lăng Dịch hỏi lại lần nữa, Lăng Húc đột nhiên có chút không xác định, cậu nhớ rõ hình như là nghe Lăng Dịch nói qua, không thì chẳng có ai khác biết được chuyện này. Nhưng chuyện Lăng Dịch nói không có lý do gì anh không nhớ được, chẳng lẽ là chính mình nhớ sai hoặc nghe lầm ?

Lăng Húc chần chờ một chút: “Bạn học em nói sáu năm trước từng thấy em trở về.”

Lăng Dịch khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu, hỏi: “Em trở về sao không đến gặp anh?”

Lăng Húc sửng sốt, chẳng lẽ cậu trở lại không tới gặp Lăng Dịch? Cậu biết rất rõ ràng ba mai táng ở chỗ này, còn mang theo Thiên Thiên tới, vì sao không đi gặp Lăng Dịch?

Cậu nghĩ, chính mình cũng hỗn loạn.

Lăng Dịch còn chờ đáp án của cậu.

Lăng Húc bắt lấy cánh tay anh: “Em đã không nhớ rõ, anh hỏi em có ích lợi gì?”

Lăng Dịch thở dài, quay đầu nhìn về phía bia mộ của ba.

Thiên Thiên và ông nội mình cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, nó đứng ở bên người Lăng Húc nắm lấy quần Lăng Húc lẳng lặng nhìn bia mộ trong chốc lát, quay đầu mờ mịt nhìn nhìn chung quanh, buông ra bắt lấy tay Lăng Húc, đi về phía bên cạnh.

Chờ lúc Lăng Húc quay đầu đi tìm nó thì phát hiện Thiên Thiên đang định ngồi xuống phần mộ ở bên cạnh, cậu vội vàng bước hai bước qua kéo Thiên Thiên lại, sau đó chắp hai tay cúi người nói liên tục với chủ nhân ngôi mộ, “Đứa bé không hiểu chuyện, xin đừng trách!”

Thiên Thiên nhìn cậu khẩn trương như thế, hoảng sợ, cũng học theo chắp tay nhỏ bé nói: “Đừng trách?”

Lăng Dịch thấy thế, nói: “Đi thôi.”

Lăng Húc nói với Lăng Dịch: “Anh, em muốn nói vài câu với ba, anh giúp em mang Thiên Thiên đi trước được không?”

Lăng Dịch nhìn cậu, hỏi: “Không thể nói trước mặt anh?”

Lăng Húc đáp: “Cũng không phải không thể nói…” cậu chỉ cảm thấy ở trước mặt Lăng Dịch và Thiên Thiên nói những lời này có chút ngu ngốc.

Lăng Dịch không hỏi nữa, đi tới ôm Thiên Thiên lên, đi về phía xa xa. �

Lăng Húc một mình yên lặng đối mặt với bia mộ của ba, hồi lâu sau giơ cánh tay lên lau nước mắt một chút, nói: “Ba, thực xin lỗi.”

Đó không phải là do cậu sai, nhưng so với mẹ ngoại tình, chuyện cậu không phải con trai ruột của ba chỉ sợ mới là điều đả kích ba nghiêm trọng nhất.

Cậu không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì mặc dù cậu có không muốn không tình nguyện như thế nào, cậu cũng vô pháp lựa chọn. Đến bây giờ cậu vẫn nghĩ, vì sao khi đó mình sẽ đi theo mẹ? Dù ba không cần cậu, nếu cậu kiên trì ở lại, cho dù ở nhà bà ngoại, tiếp tục ở thành phố này cũng là tốt.

Lăng Húc nói không nên lời, cậu chỉ có thể nói: “Ba, thực xin lỗi.”

Cậu khóc đến cổ họng có chút khàn.

Lăng Dịch không biết từ lúc nào trở lại, vươn tay đặt ở trên đỉnh đầu cậu, động tác dịu dàng mà mang theo lực lượng có thể an ủi nhân tâm.

Lăng Húc hít nước mũi nói: “Không phải nói anh đi rồi sao?”

Lăng Dịch lấy ra tờ khăn giấy cho cậu.

Lăng Húc nhận lấy lau nước mắt và nước mũi, nói: “Em không sao.”

Lăng Dịch vỗ bờ vai của cậu một chút: “Đi thôi.”

Thiên Thiên còn bị Lăng Dịch ôm vào trong ngực, nó nhìn Lăng Húc khóc bù lu bù loa, cảm thấy thực ngạc nhiên, từ trong túi lấy ra khăn tay trước đó Lăng Dịch cho nó, vươn tay xoa xoa mặt Lăng Húc.

Lăng Húc đỏ mắt nhìn nó, vươn tay nhéo nhéo mặt của nó.

Lăng Dịch ôm Thiên Thiên xoay người đi ở phía trước.

Lăng Húc quay đầu lại nhìn thoáng qua bia mộ của ba, sau đó bước lên phía trước với Lăng Dịch.

Ký ức cuối cùng của Lăng Húc dừng lại năm lớp , khi đó Lăng Dịch đã học năm ba đại học, là một người trưởng thành rồi, nhiều năm trôi qua, chiều cao của Lăng Dịch không có khả năng thay đổi, dáng người cũng biến hóa không lớn, nhưng Lăng Húc vẫn cảm thấy tư thái anh đi đường có vẻ càng trầm ổn.

Nếu như ở trên đường đụng phải, Lăng Húc nhìn thấy một bóng dáng như vậy sẽ không dám xác nhận đó là anh mình.

Lăng Húc bị thời gian từ bỏ, bị các bạn học từ bỏ, bị ba mẹ từ bỏ, bây giờ còn nguyện ý ở bên cạnh cậu chỉ có hai người, một là Thiên Thiên, một chính là anh.

Cậu đột nhiên bước nhanh về phía trước, lập tức nhảy dựng lên nhào vào lưng Lăng Dịch.

Lăng Dịch không phòng bị, trong ngực lại ôm Thiên Thiên, thiếu chút nữa bị Lăng Húc đẩy ngã, anh bước về phía trước hai bước, ổn định thân hình, tức giận nói: “Điên rồi à?”

Lăng Húc ôm lấy bả vai Lăng Dịch.

Lúc cậu còn học tiểu học, Lăng Dịch đã lên trung học, chiều cao của hai người chênh lệch thực lớn, như một đứa bé và một cái người lớn vậy, Lăng Húc thích nhất là từ phía sau bổ nhào vào lưng anh mình, bởi vì anh luôn vươn tay tiếp được cậu, tâm tình không tốt thì tiếp được liền kéo xuống, tâm tình tốt thì có thể cõng cậu đi một đoạn đường.

Nhưng bây giờ, cậu chỉ cần hơi kiễng chân là có thể dễ dàng ôm lấy cổ Lăng Dịch, chôn mặt vào vai Lăng Dịch: “Anh —— ”

Lăng Dịch nói: “Còn nhỏ sao?”

Thiên Thiên vừa rồi bị hoảng sợ, lúc này phục hồi lại tinh thần có chút không vui mà kéo tóc Lăng Húc: “Chán ghét!”

Lăng Húc ngẩng đầu, xoay qua chỗ khác làm bộ muốn cắn mặt Thiên Thiên, Thiên Thiên sợ tới mức vội vàng ngửa đầu ra sau, Lăng Dịch vội vàng vươn tay đỡ sau lưng của nó, miễn cho nó ngã nhào ra sau.

Ánh mắt Lăng Húc còn có chút hồng, cậu nhìn Thiên Thiên: “Con mới chán ghét.” Sau đó lại cọ lên vai Lăng Dịch, nói, “Trở về đi.”

Truyện Chữ Hay