“Em dậy rồi hả?” Diệp Băng vừa mở mắt, ánh mắt còn đang rất mơ màng đã nghe thấy một gọng nam dịu dàng vang lên bên tai. “Ngủ ngon không?”
Cô đảm bảo vị nguyên soái “ cao quý” đang nằm gần cô đây không hề có dây thần kinh xấu hổ mà nếu có thì chắc chắn nó không hoạt động. Đang yên đang lành cứ thích chui vào giường của người khác nằm ngủ.
Mà anh cũng có cách biện hộ, nói là cơ thể cô thoang thoảng mùi hương da thịt, quá quyến rũ, quá hiền dịu, khiến anh không thể cưỡng lại được.
Quay đi quay lại một vòng, người có lỗi cuối cùng vẫn là cô.
“Em muốn ngủ nữa không?” Anh xoa đầu cô rồi nhanh chóng đặt cô ngồi trên đùi mình.
Lần này cô không biết phải nói là mình tức vì thẹn hay thẹn vì tức đây.
“Sao thế?”
“Không! Không sao.”
“Bà xã.” Giọng anh rất dịu dàng, vào tai Diệp Băng lại chẳng khác nào tiếng sấm nổ. “Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Anh thích đi đâu cũng được.”
“Đừng ngại, tôi chỉ muốn biết em thích gì thôi!”
“Tôi thích được bay. Hơ..hơ, anh không hiểu được đâu. Cảm giác được tự do ở trên bầu trời thật tuyệt.” Cô ngồi trong lòng anh, tay mân mê chiếc vòng cổ của mình. “Chỉ có bay lên tôi mới cảm nhận được sự tự do thật sự. Không giống tự do gò bó tầm thường của mặt đất, bầu trời mới là nơi tôi thỏa sức vùng vẫy. Người như anh đúng là không thể hiểu.”
“Ai nói tôi không hiểu!?” Hình Thiên bắt đầu kêu lên với giọng bất mãn. ‘Ngày bé tôi thường phải ở một mình, hơ hơ, ngay chính trong căn phòng này đây, ông tôi nói sự giam hãm đó sẽ khiến tôi trở nên mạnh mẽ. Hừ… thế là ông dán tôi vào cái chức vụ chết tiệt này.”
“Cái gì mà chết tiệt chứ? Bao nhiêu người mong ngồi vào đó còn không được.”
“Trong số đó có em không?”
“Có chứ!” Diệp Băng không nhịn được kêu lên một tiếng phấn khích. “Nếu là Nguyên soái thì có thể thỏa sức lái máy bay trong vũ trụ, không cần phải lo phạm vi quản lý của chiến hạm.”
Trong đầu mèo con thực sự không có cái gì khác ngoài bay à? Không khí lãng mạng này thật là uổng phí.
“Em được nghỉ tháng hả?”
“Hạm trưởng nói là tặng quà cho tôi!”
“Hơ..hơ, ông ta cũng biết nịnh nọt thật đấy.” Hình thiên ngả người xuống giường êm ru. “Không còn ý kiến gì nữa, phu nhân còn bận hơn cả tôi. Đành phải dùng cách này vậy!”
“Sao lại có cảm giác vụ này anh ta nhúng tay vào ấy nhỉ?” Diệp Băng lẩm bẩm, nếu nhìn từ xa chắc mọi người nghĩ cô là một bà già mắc chứng bệnh lải nhải mất.
“Wow, Mèo con, đầu em tinh thật đấy!”
“Vậy à?”
‘Còn phải nói sao? Tôi hành động gọn nhẹ như vậy mà em cũng phát hiện được!”
“Hơ hơ, anh cứ giữ cái đầu anh cẩn thận cho tôi!”
"Tất nhiên rồi."
p/s: Bắt đầu từ tuần sau bạn nào bl đầu tiên sẽ được đọc trước chap mới nhé!