“Hình Thiên, anh nói xem. Tên Hoãn Nhân đó có thù oán gì với ai không?”Diệp Băng ngồi bên hồ nước, tay mân mê bông hoa trà nhỏ.
Hình thiên suy nghĩ một lúc, rồi nhàn nhạt trả lời: “Anh là là kẻ thích làm vui lòng người khác. Chuyện có thù oán… khó ai có thể biết được.”
Sắc mặt Diệp Băng bỗng nhiên trầm xuống.
“Diệp băng, quên hắn ta đi.”
Diệp Băng gương đôi mắt long lanh lên nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, yếu ớt ậm ừ một tiếng: “Anh ta là người duy nhất biết rõ quá khứ của tôi!”
Đôi mắt Hình Thiên cũng chợt lóe sáng, môi cắn chặt khiến anh càng thêm phần đáng sợ.
“Quên hắn đi! Nghe này… tôi không quan tâm em còn thích tôi hay không, quá khứ của em là của riêng tôi, chỉ cần em yêu tôi, tôi sẽ cho em biết. Tôi cũng không cần em lấy tôi, tôi không phải kẻ tham lam, cưới tôi là đủ.”
“Hình Thiên… nhưng tôi đâu có yêu anh.”
“Nếu đã yêu một lần, chẳng lẽ không thể yêu lần thứ .” Hình Thiên ôm Diệp Băng, bước từng bước kiên định rời đi.
“Này! Tôi yêu anh bao giờ chứ?”
“em là bông hoa trà my tàn nhẫn nhất!”
ý nghĩa của hoa trà my là: kiêu ngạo, coi thường tình yêu. Ở đây hình Thiên dùng để nói về cô đã tàn nhẫn quên mất tình yêu với anh.
Chapter này là quà tặng, không ở trong lịch đăng đâu nhé!