________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên cố gắng xé ra một nụ cười, gật đầu.
Hạ Nghênh Lam không nhìn ra, nhưng Hạ Tư Thần lại có thể hiểu, lúc Tư Đồ Hiên Nhiên rời đi, mặt hắn đen kịt, bây giờ Nhược Nhiên cũng vậy, rõ ràng là hai người họ cãi nhau.
Hạ Tư Thần nói với người giúp việc mang đồ ăn lên cho Nhược Nhiên, sau đó gửi ánh mắt an ủi tới Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên mỉm cười gật đầu.
Chỉ ăn qua qua, Nhược Nhiên vác vẻ mặt không tốt đi lên lầu, Hạ Nghênh Lam muốn theo sau, nhưng bị Hạ Tư Thần kéo lại, ý bảo cho Nhược Nhiên không gian riêng.
Dọn đồ lại, quả nhiên, buổi tối tài xế của Tư Đồ gia có tới đón cô, Hạ Nghênh Lam tiễn Nhược Nhiên, lưu luyến dẫn cô lên xe.
Ngồi lên xe về nhà, Nhược Nhiên nghiêng mặt, nhìn cảnh đêm bên ngoài, tay không tự chủ nhẹ nhàng nắm lại.
Lúc Nhược Nhiên đang xuất thần, điện thoại trong túi vang lên.
Cô chợt hoàn hồn, chân tay có chút luống cuống, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi trên di động làm cô hơi chần chờ.
Muốn cúp máy, nhưng vẫn nhẹ nhàng ấn nút nhận.
"Nhược Nhiên, Nhược Nhiên, chị đang trên đường về à?" Giọng nói Tư Đồ Dật vội vàng truyền tới.
"Ừ, một lúc nữa sẽ về tới nơi." Giọng điệu Nhược Nhiên nhàn nhạt.
"Ừ, vậy tốt rồi!" Tư Đồ Dật cười cười du côn, vui vẻ cúp điện thoại.
Không nhìn thấy Tư Đồ Dật sắc mặt, nhưng chỉ cần nghe qua tiếng cười kia, Nhược Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giờ phút này của Tư Đồ Dật.
Đôi mắt Light Blue híp lại, vài sợi tóc trước trán hơi chuyển, khóe môi mang theo ý cười xấu xa.
Tư Đồ Dật giống như ánh nắng mặt trời, lúc nào khuôn mặt cũng có nụ cười ấm áp, ngược hẳn với Tư Đồ Hiên Nhiên.
Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên luôn lạnh lùng, khuôn mặt đẹp không hay cười, chỉ thỉnh thoảng cười tà mị, nhưng lại là cười lạnh, giống như băng sơn vậy.
Nhưng... tại sao cô lại cảm thấy ánh dương kia giống em trai mình, rất gần gũi, không có chút tình yêu trai gái nào.
Mà băng sơn...
Nhược Nhiên nhẹ nhàng cất điện thoại, nắm chặt tay, cô không suy nghĩ gì thêm.
Rất nhanh đã nhìn thấy ánh đèn của biệt thự hoa lệ, xuống xe, Nhược Nhiên cầm hành lý của mình đi vào.