Phản ứng đầu tiên của Dạ Vô Hàm là quay đầu trừng mắt nhìn hai người Thần Hoàng và Dạ Dập Tuyên, hai người quay đầu đi giả vờ như không thấy, đi vào trong.
Hắn quay đầu lại thấy Nhiếp Tố Tố đang luống cuống tay chân, nàng cầm khăn giúp hắn lau nước. Nhiếp Tố Tố giống như đứa bé phạm lỗi, không ngừng nói xin lỗi, “Xin lỗi, thật xin lỗi!”.
Vấn Xuân và Sơ Hạ nghe thấy tiếng thì chạy tới, vừa nhìn thấy thì vội nói, “Vương gia, mời ngài đi đổi quần áo với nô tỳ”.
Dạ Vô Hàm đi qua, khí tràng quá lớn làm Nhiếp Tố Tố mãi không dám ngẩng đầu lên, cho đến khi hắn rời đi, nàng mới thở ra một hơi. “Một đại nam nhân sao lại keo kiệt vậy? Không phải chỉ hắt một chậu nước vào người ngươi thôi sao?”.
Không biết Thần Hoàng đứng bên cạnh nàng lúc nào, khi nàng quay người, giật mình nhìn hắn, “Công tử, người mà còn dọa người hơn cả quỷ!”.
Thần Hoàng xoa cằm, nhếch môi, “A Nam, có phải ngươi nên lập gia đình rồi không?”.
Nhiếp Tố Tố cảnh giác nhìn hắn, “Sao vậy? Chê ta vướng bận hả?”.
“Là nữ nhân rốt cuộc cũng phải cưới gả, ngươi là ta nhặt về, đương nhiên ta phải phụ trách rồi”.
Nhìn gương mặt hại nước hại dân của hắn, rõ ràng đang lộ vẻ giả dối, toàn thân Nhiếp Tố Tố nổi da gà, “Miễn đi, Tam Nương đã nói, nữ nhân không nhất định phải lập gia đình sinh con, nữ nhân không nhất thiết phải dựa vào nam nhân, vẫn có thể sống tiêu sái. Cho nên ta đã quyết định mọi việc đều phải dựa vào chính mình! Ta muốn chu du khắp thiên hạ, ăn nhiều mỹ thực, làm một nữ hành giả!”.
Thần Hoàng run rẩy cả người, ngoài cười nhưng trong không cười, “Có phải Tam Nương cũng nói là sẽ đi cùng người không?”.
Nhiếp Tố Tố không suy nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy, muội ấy nói xong hoạt động lần này muội ấy sẽ đi theo ta.”
Thần Hoàng méo mặt, hắn biết ngay là nữ nhân này nhất định không chịu ngồi yên mà! Nhiếp Tố Tố thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, bộ mặt tính kế thì nàng rùng mình. “Công tử, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Đột nhiên Thần Hoàng nở nụ cười yêu nghiệt, thân thiết khoác tay lên vai nàng. “A Nam, nữ nhân không gả người ta thì làm cái gì? Ngươi yên tâm, chung thân đại sự của ngươi sẽ có công tử lo.”
Nhiếp Tố Tố nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, phủi phủ quần áo giống như sợ bị lây bệnh hủi. “Công tử, ngươi đừng nói giỡn, ta còn chưa vội mà.” Nàng không quay đầu lại, đi vào trong cách hắn thật xa.
Thần Hoàng bĩu môi, ngẩng đầu thì thấy Phong Linh đang ở lầu hai, nàng chống cằm suy nghĩ. Thần Hoàng chợt nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, có phải nàng nhìn thấy hắn và nữ nhân khác đứng cùng nhau nên ghen tỵ không? Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy rất phấn chấn.
Chờ cho Phong Linh đi từ trên lầu xuống, hắn quyến rũ đá lông nheo với nàng. “Tam nương……”
“Chàng nói xem, nếu ta khiến Tố Tố và Vô Hàm tham gia buổi xem mắt ngày mai, có phải bọn họ sẽ phát hỏa không?”
Ngay vừa rồi đột nhiên một suy nghĩ kỳ quái nảy mầm trong đầu nàng.
Khi Phong Linh nhìn thấy Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đứng chung một chỗ, dường như thấy được một bản thân khác. Đó là thân thể của nàng, tướng mạo của nàng, giọng nói của nàng, ánh mắt của nàng….. Cái cảm giác đó rất kỳ lạ, dường như có thể dùng cách này để báo đáp lại tình cảm nàng nợ hắn, không thể tốt hơn!
Được rồi, nàng thừa nhận bản thân mình rất ích kỷ!
Đầu tiên là Thần Hoàng sợ run, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ cần nhìn là hắn đoán được tâm tư của nàng. Cũng có thể cảm nhận được tâm tình nàng muốn giúp Nhiếp Tố Tố và Dạ Vô Hàm ở cùng nhau.
hắn rũ mắt, bình tĩnh nói: “Tam nương, lòng người không giống với việc buôn bán chỉ cần ý tưởng và hành động. Lòng người là thứ mà nàng không thể nắm trong tay. Nếu như thất bại thì có khả năng nàng sẽ mất cả bạn bè.”
Nàng biết hắn nói có lý nhưng ý niệm này như bám rễ trong đầu nàng. Nàng nhéo vạt áo Thần Hoàng, trừng mắt nói: “Chàng sẽ giúp ta đúng không?”
Thần Hoàng bất đắc dĩ cầm lấy tay nàng nắm trong tay, từ sau khi nàng gấy xuống, hai bàn tay nàng mới nằm gọn trong bàn tay hắn.
“Đừng tính cả ta, một khi tên kia trở mặt thì ta cũng gặp họa.”
Phong Linh nhíu mày, gật đầu. “Được, không thành vấn đề, không cần chàng giúp, tự ta sẽ làm.” Nàng xoay người, búng tay. “Buổi tối nay chàng ngủ phòng khách.”
Thần Hoàng hít sâu một hơi. “Phong Tam Nương, ta cảnh cáo nàng, đừng ý vào sự sủng ái của ta với nàng mà nàng không biết sợ!”
“không thương lượng, phòng khách!”
“…….Nàng quay lại nói việc kia lần nữa đi!”
Phong Linh vừa nghe thì vui vẻ chạy về. “Nghe này, ta có kế hoạch……..”
Sau khi ăn cơm xong, Thần Hoàng đưa người đến thư phòng, đóng cửa lại, nói: “Phụ hoàng nói chúng ta không nên truy cứu việc thi thể của Cảnh Vương thúc bị mất.”
Dạ Vô Hàm tỏ vẻ đã sớm biết: “Phụ hoàng vẫn tha cho hắn.”
Dạ Dập Tuyên lại đưa ra nghi vấn. “Nhưng mà, các huynh nói xem, Cảnh Vương thúc thật sự đã chết sao?”
Hai người nhìn nhau, Thần Hoàng nhướn mày. “Nếu hắn không chết, muốn đông sơn tái khởi ít nhất cũng phải năm sau! Việc của năm sau, ai có thể đoán được? Đến khi đó là chuyện mà đương kim thánh thượng cần quan tâm.”
Dạ Vô Hàm hỏi: “Chuyện của thánh giáo Hắc Ám tính sao?”
“Bảo bảo đã phát lệnh truy nã trong võ lâm, chuyện còn lại giao cho nó là được.”
“Vậy là tốt rồi.” Dạ Vô Hàm thả lỏng người ngồi xuống, cười khẽ. “cuối cùng mọi việc cũng chấm dứt.”
Thần Hoàng chuyển mắt, cười mỉm. “Nhưng mà có chuyện, muốn nhờ ngươi giúp một lát.”
Dạ Vô Hàm cảnh giác, nhìn chằm chằm vào hắn. “Chuyện gì?”
“Tam Nương tổ chức đại hội xem mắt, muốn tìm một nhân vật có uy danh để giữ thể diện. Trong Minh Tịch, chỉ có ngươi là nhân khí cao ngất, không chọn ngươi thì không biết chọn ai.”
nói đến đây Dạ Dập Tuyên cảm thấy không phục. “Tại sao lại không tìm đệ? rõ ràng đệ trẻ hơn Vương huynh, suất hơn Vương huynh mà!”
Dạ Vô Hàm chỉa chỉa hắn. “Có người hưởng ứng kìa.”
“Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng quấy rối.” Thần Hoàng lại cố gắng nói. “Việc này nhất định ngươi phải giúp.”
Dạ Vô Hàm trắng mắt. “Nếu thái tử điện hạ tham gia, không phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?”
Thần Hoàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Ta cũng muốn, nhưng Tam Nương không cho, nàng sợ ta được hoan nghênh, sẽ bị những nữ nhân khác đoạt đi.”
Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, Thần Hoàng nổi lên tính khí đùa giỡn, ôm lấy cánh tay Dạ Vô Hàm, lắc lắc. “Ta mặc kệ, ngươi phải đáp ứng ta,không đáp ứng thì cũng phải đáp ứng!”
“Buông tay!”
“Người ta không buông tay, trừ phi ngươi đáp ứng!”
Dạ Vô Hàm chán ghét muốn rút người ra nhưng Thần Hoàng ôm rất chặt. Dạ Dập Tuyên rùng mình một cái. “Hai người tiếp tục, ta đi ra ngoài hít thở không khí.”