Nghe nói Dạ Vô Hàm sẽ trở về thành ngay, trong đại trạch lại sôi trào.
Phong Linh lập tức nói, “Vấn Xuân, đến phủ ngự y tổng quản đón Hinh Nhi về ngay.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.” Vấn Xuân đưa một cỗ kiệu đi đến phủ Lâm đại nhân.
Thần Hoàng để đũa xuống, nhẹ nhàng lau miệng, ngoắc tay gọi Lãnh Tàng Tâm, “Chuẩn bị nghênh đón ở cửa thành”.
“Vâng, chủ nhân”. Sau khi Lãnh Tàng Tâm lui ram, Phong Linh đột nhiên nói, “A, tại sao lần này chàng tích cực thế?”. Nói xong, nàng lại nhíu nhíu mày, “Cái này cũng đúng, cho dù là ở nơi nào thì tình huynh đệ không thể kém đi được”.
Thần Hoàng liếc nhìn nàng một cái, “Ta không thích thiếu nhân tình”. Nói xong hắn lạnh lùng đứng dậy, Phong Linh tỏ vẻ “biết ngay”, sau đó nàng lắc đầu cười. Nhiếp Tố Tố đến gần nói, “Tam Nương, Hàm Vương là người như thế nào?”.
“A, hắn hả?”. Phong Linh suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười nói, “Dạ Vô Hàm là một bằng hữu đáng giá để ngươi quên mình, hắn cùng là một nam nhân đáng giá dùng một đời để yêu!”.
Nhiếp Tố Tố nhìn chằm chằm vào nàng, “Muội đánh giá hắn rất cao nhỉ, vậy muội đối với hắn….”.
Phong Linh bĩu môi, “Nhiếp Tố Tố, tỷ có thể đừng học ta bát quái như vậy được không?”.
Nhiếp Tố Tố lơ đễnh nói, “Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Muội nói cho ta biết, muội đã dùng gương mặt ta làm những gì hả, để sau này nếu có người đến tìm thù thì ta còn biết chứ”.
Phong Linh suy nghĩ một lúc thấy nàng nói cũng không sai, nàng ấy là người trong cuộc, có quyền được biết. Phong Linh mấp máy môi, “Ta đã từng mê luyến hắn……….”.
Nhiếp Tố Tố yên lặng lắng nghe, khi nghe được Dạ Vô Hàm độ lượng buông tay Phong Tam Nương, còn nói những lời cảm động lòng người thì lộ vẻ xúc động, cuối cùng, thở dài nói, “Không thể tưởng tượng được, Hàm Vương lại là một người chí nghĩa chí tình như vậy”.
Phong Linh cũng khẽ gật đầu, “Thật ra thì, rất nhiều khi, muội luôn yên lặng cầu nguyện hắn sẽ gặp được một nữ nhân tốt hơn muội gấp ngàn lần, trải qua một cuộc sống hạnh phúc, nữ nhân tên Phong Tam Nương sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn nữa. Nguyện vọng này rất mãnh liệt, chừng từng mất đi”.
Nhiếp Tố Tố vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Nhất định sẽ”.
Bởi vì Dạ Vô Hàm khải hoàn hồi triều không tấu lên triều đình, cũng không gióng chống khua chiêng, cho nên dân chúng trong thành cũng không biết. Khi đội ngũ tới cửa thành, đột nhiên A Tinh bẩm báo, “Hàm Vương, thái tử đang ở trước, tự mình nghênh đón chúng ta”.
“Hả?”. Dạ Vô Hàm sững sờ, Dạ Dập Tuyên cũng khó tin, “Sao vậy, thái tử điện hạ đổi tính rồi sao, tự nhiên có tình người vậy?”.
Dạ Vô Hàm suy nghĩ một chút, cũng chỉ cười cười, “Làm phiền thái tử đại giá, làm sao dám nhận đây”.
Khi bọn hắn vào trong thành, quả nhiên thấy Thần Hoàng ngồi trên ngựa, hắn vừa nhìn thấy bọn họ thì xoay người xuống ngựa. hai huynh đệ Dạ Vô Hàm cũng xuống ngựa, đi lên trước.
Nhìn xung quanh đoàn người chỉnh tề xếp thành hàng, Dạ Vô Hàm cười, “Khách khí như vậy không giống với tác phong của ngươi”.
“Nếu như dễ dàng để cho ngươi đoán được thì ta còn làm làm cái gì?”. Thần Hoàng nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, “Lần này diệt phiên bang, cũng là tạo thêm uy danh cho ngươi trên triều đình, chức thái tử này ta có thể thoải mái bỏ xuống rồi”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Muốn thoát thân sao, không dễ vậy đâu”. Hắn không nói thêm nữa, lướt qua Thần Hoàng đi về phía trước.
“Cha~”.
Vấn Xuân ôm Hinh Nhi lại, nhìn thấy bé trên mặt Dạ Vô Hàm nở nụ cười từ ái, đi qua ôm Hinh Nhi, ước lượng, “Hinh Nhi nặng hơn rồi”.
Hinh Nhi vui vẻ ôm lấy cổ hắn, “Phụ thân đã trở lại, có phải phụ thân sẽ không đi nữa không?”.
“Ừ, lần này cha sẽ về ở cùng Hinh Nhi”.
“Thật tốt quá!”.
Phong Linh đứng ở sau, cười nhìn hắn, “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”. Nàng biết, lần này hắn xuất binh hoàn toàn là vì nàng. Nàng không thể biểu đạt hết lòng biết ơn, chỉ có thể dùng ba chữ đó. Mặc dù ít nhưng lại mang đầy lòng cảm kích của nàng.
Dạ Vô Hàm nhìn nàng, ánh mắt ôn hoà nhưng lại khó nén tình cảm. Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ mỉm cười. “Không cần phải nói cảm ơn với ta”.
Nhìn bộ dạng hai người, Thần Hoàng ăn dấm, đi tới nắm lấy tay Phong Linh, “Này, nợ của nàng, ta thay nàng trả đấy”.
Dạ Vô Hàm nhìn sang hắn, “Lời này ngươi đã nói hai lần rồi”.
Thần Hoàng hừ lạnh, “Hừ, biết là ngươi sẽ như vậy”.
Bên cạnh luôn có một ánh mắt nghiên ngầm nhìn Dạ Vô Hàm, vừa rồi khi hắn nhìn về phía Phong Linh, trong đáy mắt có một tia cô đơn, tất cả đều lọt vào trong mắt nàng.
Dạ Vô Hàm nhận thấy được ánh mắt chăm chú của nàng thì quay đầu lại nhìn một nữ nhân cách đó không xa. Mái tóc ngắn dài không đều, lọn tóc còn có màu lam, ngũ quan rõ ràng nói lên chủ nhân là một người có cá tính. Khi hắn nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nghiên cứu tìm tòi hắn, hắn nhíu mày.
Phong Linh nhìn theo ánh mắt của hắn, chạy nhanh tới, giới thiệu: “Đây là tỷ muội kết bái của ta, A Nam”.
“Tỷ muội kết bái?”. Dạ Vô Hàm hồ nghi nhìn Nhiếp Tố Tố, cũng không nói gì.
Hàm Vương phủ yên tĩnh đã lâu, bởi vì Hàm Vương khải hoàn hồi triều nên mở một bữa tiệc. Không chỉ có các đại thần đến mừng mà cả Dạ Hoằng Thiên cũng cải trang xuất cung, đến Hàm Vương phủ.
Dạ Vô Hàm tư thế oai hùng lại cực kỳ tuấn lãng làm nhóm tiểu thư nhà quan lại người người thất điên bát đảo, thần hồn điên đảo. Đám người Phong Linh và Hồng Ngọc, Thần Hoàng đi theo hộ tống cũng xuất hiện. Biết rõ thân phận của nàng có phần xấu hổ nên hắn tổ chức một bữa gia yến ở trong. Trước khi khai yến, Dạ Hoằng Thiên gọi các con trai vào thư phòng.
Dạ Hoằng Thiên ngồi xuống, nhìn ba đứa con ưu tú, không phải là không cảm thấy vui, “Cho tới nay, các con đều làm rất tốt. Mỗi một việc các con làm vì triều đình, vì Dạ gia, trẫm đều biết”.
Thần Hoàng nhếch môi, “Phụ hoàng, ngài đang muốn luận công ban thưởng sao?”.
Dạ Dập Tuyên nở nụ cười, “Phụ hoàng, vậy thì tứ cho nhi thần một phủ đệ đi, phải lớn hơn cái bây giờ hai lần, bởi vì sau khi nhi thần thành thân sẽ khai chi tán diệp cho Dạ gia, vương phủ bây giờ quá nhỏ, không thể đủ được”.
Không đợi Dạ Hoằng Thiên nói, Dạ Vô Hàm lườm hắn một cái, “Hoàng cung rất lớn, đệ có thể đưa chúng vào đó”.
“Như vậy làm sao được? Đệ không muốn hài tử của đệ lớn lên giống đệ......”. Dạ Dập Tuyên giật mình nhớ ra, nói lại, “Phụ hoàng, nhi thần không có ý.......”.
Dạ Hoằng Thiên không hề tức giận, ngược lại ông còn cười, “Con nói không sai, làm sao trẫm có thể trách con? Chính xác khi các con trưởng thành, trẫm không làm đúng trách nhiệm của mình, sau khi làm vài việc hồ đồ, trẫm cũng không nghĩ cách bù lại mà trẫm còn trốn tránh, đó là sơ sẩy của trẫm”.
Lần đầu tiên nghe phụ hoàng thản nhiên nói lại chuyện cũ, cả ba người đều ngẩn ra.
Dạ Hoằng Thiên than nhẹ một tiếng, sau đó nói, “Tàn Nguyệt, mẫu hậu con mất sớm, từ khi lập con làm thái tử tới nay, trẫm chưa hỏi thăm tới con, cũng không quan tâm đến con, lại đối với việc con còn nhỏ đã phải giãy dụa trong hoàng cung cũng coi như không thấy. Đến khi trẫm phát hiện ra thì con đã biết cách giả điên để bảo vệ bản thân, ngoại trừ đau lòng, trẫm cũng bất lực”.