Vũ Tường kiềm chế lại xúc động muốn xông lên cứu người, hắn quay qua nói, “Dạ Tàn Nguyệt, chỉ cần ngươi thả nàng, và hạ lệnh cho quân lính lui binh thì ta sẽ nói cho ngươi biết Phong Tam Nương ở đâu”.
Thần Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, dường như là bất vi sở động. Nhưng Thần Hoàng lại liễm lại đôi mắt, trong đôi mắt đó là ngàn lớp sóng đang trào lên, chỉ cần nghe một chút xíu tin tức liên quan đến nàng là hắn khó có thể giữ mình được. Nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là thời gian cũng không phải là tốc độ mà là cuộc chiến tâm lý.
“Ta chán ghét sự uy hiếp của các ngươi”. Kiếm của Thần Hoàng lại đặt trên ngực Nghi Nhân, bàn tay nắm lấy tay nàng ta tăng thêm vài phần sức lực, trên trán Nghi Nhân lấm tấm mồ hôi.
“Ngươi không tin sao?”. Vũ Tường thấy nàng ta như vậy thì giọng điệu nóng nảy. Nghi Nhân nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, muốn bảo với hắn đừng nên gấp gáp, nhất định phải nắm quyền chủ động.
Thần Hoàng ôm lấy hông của Nghi Nhân, kéo nàng ta tới gần mình, “Các ngươi nghĩ rằng bằng một nữ nhân thì có thể uy hiếp bản thái tử lui binh sao? Ha ha, ngươi có nên hỏi vị Thế chủ này một chút, nếu như ta bắt ngươi để uy hiếp nàng ta thì nàng ta có lui binh không?”.
Ánh mắt Vũ Tường phức tạp nhìn Nghi Nhân, hắn biết, nàng sẽ không, hơn nữa còn suy tính cả đường sống cũng không có.
“Nếu như muốn làm ta xấu hổ thì ngươi đã đạt tới mục đích rồi, muốn giết cứ giết, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy!”. Nghi Nhân nhấc đầu lên, nói với Vũ Tường, “Vũ Tường, nếu như hắn đã không quan tâm thì huynh đi giết Phong Tam Nương đi. Có nữ nhân hắn yêu mến chôn theo ta, vụ mua bán này không hề lỗ”.
“Tốt”. Người trả lời không phải là Vũ Tường mà là Thần Hoàng. Hắn cười gằn, bỗng nhiên ép nàng lên tường, điểm huyệt nàng. “Vậy thì trước đó bản thái tử muốn hưởng thụ thân thể ngươi thật tốt. Ha ha, không phải là ngươi vẫn muốn gả cho ta sao? Ta thành toàn cho ngươi!”.
Sắc mặt Nghi Nhân đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi không phải nam nhân!”.
“Ta có phải là nam nhân hay không thì lát nữa ngươi sẽ biết!”. Nói xong, Thần Hoàng tháo y phục trên người nàng, vén vạt áo của mình lên, định cởi quần ra.
“Buông nàng ra!”. Vũ Tường nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng, giống như mãnh thú phát cuồng, hắn rút kiếm ra tiến lên.
Đám người Lãnh Tàng Tâm thấy thế thì ngăn trước người Thần Hoàng.
“Lui ra”. Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, “Ta thích nhất là thành toàn người có tình, ngươi muốn chết theo nàng thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường”.
Vừa nói chuyện, hắn vừa đón chiêu của Vũ Tường, hắn ra tay mau lẹ, chiêu thức sắc bén, mỗi một chiêu đều là một cái bẫy, chiêu tiếp theo đều là chiêu trí mạng. Võ công của Vũ Tường cao hơn võ công của Nghi Nhân, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn, ban đầu còn có thể đánh ngang tay với Thần Hoàng nhưng mà dần dần hắn ta cũng lực bất tòng tâm, mà Thần Hoàng càng đánh càng nhanh, dường như vừa rồi hắn chỉ khởi động mà thôi. Bây giờ các tế bào toàn thân hắn đều được kích hoạt, trong ánh mắt hiện ra hưng phấn, khát vọng muốn hủy diệt.
Vũ Tường khiếp sợ, hắn đã gặp qua rất nhiều đối thủ nhưng không có người nào giống nam nhân trước mặt. Người này thích chém giết, trời sinh là một ác ma khát máu, chiến đấu chỉ là chuyện khuây khỏa mà thôi. Loại cảm giác này làm cho người ta không tự chủ được mà lùi bước để tránh trở thành tù binh của hắn.
Thay vì nói bại bởi hắn thì không bằng nói là bại bởi một nháy mắt khiếp đảm kia.
Vũ Tường nhìn nam nhân đang dẫm lên ngực mình, hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, hắn cắn răng một cái, “Ta không còn gì để nói khi bại trong tay ngươi, giết ta đi”.
“Ha ha, ta biết là các ngươi đều không sợ chết”. Thần Hoàng cười tà khí, sau khi điểm vài huyệt đạo trên người hắn ta, thì Thần Hoàng thu chân lại, đi về trước mặt Nghi Nhân, “Nhưng mà ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy nàng thừa hoan dưới thân ta giống như một kỹ nữ!”.
“Khốn kiếp! Buông nàng ra!”. Vũ Tường điên cuồng hét lên, trên trán nổi gân xanh, Đức Tử và Mãn Ngân cũng rống giận, chửi mắng, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi không phải người! Nếu như ngươi dám động đến Thế chủ, chúng ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”.
Ngực Nghi Nhân phập phồng kịch liệt, nhìn hắn tới gần mình, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy, nàng chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát được. Cõ lẽ Thần Hoàng nhìn ra ý đồ của nàng, hắn vươn tay nắm lấy gương mặt nàng, vươn tay tới người áo xám tro bên cạnh, “Cởi quần lót của ngươi ra”.
“Hả?”. Người áo xám tro ngẩn ra, “Chủ nhân……. Có nhiều người như vậy, không cần đi”.
Thần Hoàng lướt mắt nhìn hắn, người áo xám tro đỏ mặt, miễn cưỡng quay lưng đi, sau đó cởi quần, sau đó là quần lót, xấu hổ đưa cho Thần Hoàng. Mấy người áo xám tro bên cạnh tất cả đều cố nén cười.
“Ngươi ―― Ngươi dám!”. Giọng Nghi Nhân run rẩy.
“Hừ hừ, không có gì là ta không dám!”. Thần Hoàng không nói hai lời, trực tiếp lấy quần lót mà người nọ vừa cởi xuống, nhét vào trong miệng của nàng.
“Đáng chết! Dạ Tàn Nguyệt, ta nhất định sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh!”. Vũ Tường giận dữ kêu lên, hắn đau lòng, nước mắt trào ra.
Thần Hoàng mặc kệ hắn, bàn tay không do dự đặt lên bộ ngực của Nghi Nhân, thô lỗ nắm lấy, trong miệng chán ghét nói, “Thả lỏng, làm kỹ nữ cũng không được thiếu tư cách”.
Địch Cuồng cười một tiếng, “Này, Thần Hoàng đại ca, ta không ngại thay thế huynh đâu”.
Lãnh Tàng Tâm đánh hắn một cái, “Chàng đi đi! Đi xem ta có cắt của chàng không!”.
Địch Cuồng ôm mặt, lườm nàng một cái trong tiếng cười của thủ hạ. “Đúng là ba ngày không đánh nàng, nàng liền leo lên đầu ta! Mắt lão tử không được nhìn, tay không được làm, vậy chẳng lẽ miệng lão tử nói cũng không được sao?”.
“Không được!”.
“Hừ, nghĩ là ta sợ nàng sao! Chỉ là không làm mà thôi!”.
Bang nhân Xích Diễm Bang hận không có kẽ đất mà chui vào.
Mất mặt quá ~ mặt mũi ném đi đâu rồi ~
Nước mắt Nghi Nhân lăn theo gò má.
Thần Hoàng cười nhạo một tiếng, ghé sát vào tai nàng, “So với những gì ngươi đã làm với Tam Nương thì đây chưa là gì đâu!”. Nói xong hắn tách hai chân nàng ――.
“Ta nói cho ngươi biết Phong Tam Nương ở đâu!”. Vũ Tường không nhịn được nữa, hắn không thể nhìn người khác làm tổn thương đến nữ nhân mà hắn yêu, cho dù biết rõ đó là lợi thế duy nhất của bọn hắn, rất có thể sau đó là cái chết, nhưng hắn vẫn muốn nói ra! Hắn tình nguyện chết cùng nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng bị người ta , đó mới là sống không bằng chết!
Nghi Nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Thần Hoàng ngừng lại, khóe miệng nâng lên, nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Thật may là hắn nói, bằng không ta không thể làm gì ngươi, bởi vì........”. Thần Hoàng cúi xuống, nhìn huynh đệ của mình rủ xuống, bất đắc dĩ nói, “Nó không vui”.
Thần Hoàng ưu nhã đi tới trước mặt Vũ Tường, “Nàng chết rồi sao?”.
Vũ Tường lắc đầu.
Một tảng đá lớn rơi xuống. Thần Hoàng không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi, “Nàng bị thương?”.
“.........Thân mình hơi suy yếu”.
“Ngươi đụng nàng?”.
Vũ Tường đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ dạng giống như bị vũ nhục.
“Rất tốt”. Thần Hoàng hài lòng gật đầu, “Nói cho ta biết, nàng ở đâu”.
Vũ Tường khẽ cắn răng, làm cuộc đàm phán cuối, “Chỉ cần ngươi thả nàng thì ta sẽ nói cho ngươi biết”.
“Hả? Còn muốn đàm phán sao? Chẳng lẽ ngươi không biết là ngươi không có tư cách cò kè sao?”. Thần Hoàng cũng không nói nhảm, hắn xoay người lại, làm bộ sẽ cởi quần, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng ép ta làm chuyện không thích, đúng là ghét”.
“Ta nói!”.
Vũ Tường cúi đầu hít sâu một hơi, “Phong Tam Nương ở.......”.