- Hạ Tiếu, chúng ta chia tay đi.
Bàn tay đang cầm cốc hồng trà của Hạ Tiếu hơi khựng lại, cô mím môi nhìn anh, bình tĩnh hỏi:
- Đây là câu trả lời của anh?
Tống Thần nghiêng đầu ngắm nghía cốc cà phê trên bàn, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu.
- Anh xin lỗi, Hạ Tiếu.
- Được, nếu đó là điều anh muốn.
Tống Thần ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu, khuôn mặt anh trông ngạc nhiên quá đỗi, đôi mắt đong đầy những cảm xúc cô không thể nào hiểu nổi. Hạ Tiếu cay đắng nhận ra đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần qua Tống Thần chịu nhìn thẳng vào cô với nhiều sắc thái tình cảm như vậy.
Cô thản nhiên mỉm cười, nói nhẹ bẫng:
- Anh có nhớ em đã từng nói những gì khi hỏi anh lỡ mai kia chúng ta chia tay không?
Tống Thần im lặng chờ đợi Hạ Tiếu nói tiếp, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn xoáy chặt vào cô, Hạ Tiếu có thể nhìn ra được sự thống khổ và áy náy trong mắt anh. Cô biết anh đang nhớ đến những lời hứa hẹn, nhưng đây không phải chuyện cô muốn nhắc tới lúc này.
- Khi ấy, em đã nói rằng, nếu ngày đó đến, anh hãy nói cho em biết, bởi vì em lúc nào cũng sẵn sàng buông tay.
Hạ Tiếu nhấp môi vào cốc trà còn đang bốc hơi nóng, sự ấm áp từ đầu lưỡi lan tỏa xuống khắp cơ thể khiến cho nỗi đau đớn trong lòng dễ chịu hơn đôi chút, cô không nhìn anh mà điềm nhiên nói tiếp:
- Em cảm nhận được, anh vẫn còn yêu em, bởi vậy em thực sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, để rồi cuối cùng chúng ta đi đến bước đường này. Anh biết không, trong nhiều tuần liền, em đã tự nghi ngờ dằn vặt bản thân mình, em luôn tự hỏi em đã làm gì sai, vì sao anh lại tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy, toàn bộ sự tự tin mà em có gần như bị phá hủy...
Tống Thần vội vã lên tiếng ngắt lời cô, giọng nói hơi nghèn nghẹn:
- Không phải, không phải lỗi của em, là do anh không tốt...
Hạ Tiếu quay đầu nhìn anh, nhưng anh đã ngay lập tức rũ mắt xuống, không để cô nhìn thấy cảm xúc trên mặt. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân mình không được thảm hại trước mặt anh.
- Tống Thần – Hạ Tiếu dịu dàng gọi tên anh – ai sai ai đúng với em đã chẳng quan trọng nữa rồi. Em sẽ không hỏi anh lý do chia tay, em cũng không mong chúng ta có thể tiếp tục làm bạn. Tạm biệt, Tống Thần.
Nói xong cô liền đứng dậy, quay mặt đi, khẽ cười:
- Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là những lời hứa hẹn viển vông thôi, vậy mà khi ấy em lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Em đúng là đồ ngốc mà.bg-ssp-{height:px}
Rời khỏi quán cà phê, Hạ Tiếu vội vã tựa cả người vào tường, đôi chân gần như không đủ sức chống chọi với mọi sức nặng, lồng ngực đau nhói từng cơn.
Rõ ràng cô đã dự liệu trước được ngày hôm nay, Tống Thần cũng đã để cho cô có thời gian chuẩn bị, thế nhưng khi anh nói ra lời chia tay, cô vẫn có cảm giác như cả thế giới bỗng dưng sụp đổ.
Mọi sự thay đổi đều bắt đầu từ sau buổi tối hôm cô đến nhà anh.
Thời gian đầu, anh chỉ là giảm tần suất nhắn tin, gọi điện, ít khi chủ động tìm gặp cô, cũng không còn ân cần hỏi han cô nữa. Cô nghĩ rằng anh bận, nên cũng không dám làm phiền anh.
Những lúc hai người ở cạnh nhau, anh bắt đầu bày ra dáng vẻ lười biếng và lấy lệ, anh dần tránh né những hành động thân mật với cô, cũng không còn dịu dàng nói yêu cô nữa. Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng xa cách lạnh lùng, anh trở nên xa lạ đến mức khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Thái độ của Tống Thần bày ra rõ ràng như vậy, dù Hạ Tiếu có cố tự lừa mình dối người đến mức nào đi chăng nữa thì cô cũng nhận ra hai người có vấn đề rồi.
Chỉ là, anh không muốn cho cô biết nguyên nhân của vấn đề, cũng không muốn tìm cách giải quyết, mà lại lựa chọn chia tay.
Cô nói "Được, nếu đó là điều anh muốn", nếu chia tay khiến anh thấy nhẹ nhõm, vậy được thôi. Nếu anh đã không muốn cùng cô vun vén tình cảm này, vậy một mình cô có thể làm được gì chứ. Cái chuyện xuống nước níu kéo cầu xin tình cảm của người khác, cô làm không được.
Hạ Tiếu thực sự ngạc nhiên, cô không ngờ mình vẫn có thể tỏ ra bình thản như vậy, dẫu cho cơ thể đau đến chết lặng, chỉ riêng việc hít thở thôi cũng khó khăn.
Giống như bị mắc kẹt trong đống đổ nát sau trận động đất, chết chìm trong đáy biển đen ngòm, ẩn mình trong núi băng lạnh thấu xương, lao vào ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Khắp nơi trên người đều đau, nhưng lại không thể chết nổi.
Cô ép mình đứng thẳng dậy, gọi taxi, bình tĩnh trở về nhà, từ đầu đến cuối đều không hề để lộ một chút bất thường nào. Bước vào phòng, Hạ Tiếu đi thẳng đến bên giường, lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp, không chút do dự gọi điện theo số điện thoại được in nổi bên trên.
- Bác sĩ Lưu, cháu muốn hẹn lịch tư vấn tâm lý.
Cô biết, cô sắp sụp đổ rồi.
-------------------
Ưattpad_arthan_
Lì xì đầu năm nè ~
Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, dồi dào sức khỏe, đặc biệt là gặp nhiều may mắn và đạt được thật nhiều thành công trong những dự định sắp tới nhé!! Quan trọng là vẫn tiếp tục đồng hành cùng tớ nè :>
Pha này tớ hông bênh nam chính đâu, các cậu có tế sống ẻm lên cũng được :>