CHƯƠNG
“Bởi vì anh là anh Sơ của em, bé ngốc.”
Cơ thể An Diệc Diệp đột nhiên run lên, mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn anh.
“Anh…”
Cô nhìn Khúc Chấn Sơ ở đối diện, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ.
“Anh là anh Sơ?”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng.
“Xin lỗi, anh tốn mười hai năm mới tìm được em.”
“Xin lỗi, để em đợi lâu như thế.”
Anh nâng mặt An Diệc Diệp, nói rõ từng câu từng chữ.
Trong đầu An Diệc Diệp rối bời, cô nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt, Khúc Chấn Sơ ở đối diện lại từ từ dung nhập với hình ảnh anh Sơ trong trí nhớ.
Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô.
Không ai để ý đến, Phùng Tấn đã xụi lơ dưới đất không bò dậy nổi từ từ giãy dụa mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang ôm nhau nói chuyện, ánh mắt càng trở nên độc ác.
Anh duỗi tay, lấy ra một khẩu súng giấu sau eo…
An Diệc Diệp ngơ ngác nhìn anh.
“Anh thật sự là anh Sơ?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, cong lưng, đang chuẩn bị hôn lên mặt cô.
“Xin lỗi, để em đợi anh lâu như thế, sau này sẽ không để em phải chờ nữa.”
Còn nữa nói xong.
Đùng!
Một tiếng vang lớn!
Khúc Chấn Sơ đột nhiên khựng lại, biểu tình cứng đờ trên mặt.
An Diệc Diệp khẽ run, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Phùng Tấn còn nằm trên đất.
Nhưng trong tay anh còn cầm súng, họng súng đang chỉa về phía Khúc Chấn Sơ.
Tiếng súng vang vọng ở bến tàu trống trải.
Giây tiếp theo, cơ thể Khúc Chấn Sơ lập tức ngã xuống.
Trong lòng An Diệc Diệp chấn động, tất cả âm thanh trong biển đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại một mình Khúc Chấn Sơ.
Lỗ tai cô ong ong, giống như bị sét đánh.
Giây tiếp theo, cuối cùng An Diệc Diệp mới lấy lại tinh thần.
Khúc Chấn Sơ ngã nhào về phía trước, ngã lên người An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ôm anh, cơ thể liên tục run rẩy, rét lạnh giống như bị nhốt trong động băng.
Cô nhẹ nhàng sờ mặt Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ? Anh đừng làm em sợ…”