CHƯƠNG
Cô cúi thấp đầu, tóc rơi xuống, che khuất mặt cô.
Chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ, còn có nước mắt liên tục rơi xuống đất.
Người đàn ông kiêu ngạo trước mắt.
Người đàn ông đứng ở đỉnh cao của đế quốc thương nghiệp.
Giờ phút này, lại hèn mọn quỳ gối trên đất, thấp hèn cầu xin.
Giống như bụi bặm.
An Diệc Diệp nhắm mắt lại, gần như muốn ngừng thở.
Nước mắt liên tục rơi xuống, cô hơi cong lưng.
Cô muốn nâng người đàn ông này lên, muốn chống đỡ đầu gối của anh.
Nhưng bây giờ đến cả chuyện này cô cũng không làm được.
Phùng Tấn đứng bên cạnh nhìn, ngửa đầu cười phá lên.
Nhưng chỉ như thế vẫn không thể làm anh hài lòng.
Anh giơ tay chỉ xuống dưới chân.
“Bò lại đây.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên, giây tiếp theo, lập tức bắt đầu di chuyển đầu gối, từng chút từng chút mà bò qua…
An Diệc Diệp liên tục lắc đầu.
“Khúc Chấn Sơ! Anh đừng để ý đến em!”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại mắt điếc tai ngơ.
Anh khẽ dừng lại, bò đến trước mặt Phùng Tấn.
“Thả cô ấy ra.”
Gương mặt Phùng Tấn vặn vẹo, nhấc chân đạp lên vai Khúc Chấn Sơ.
“Nhìn dáng vẻ của anh lúc này đi.”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, lặp lại: “Thả cô ấy ra.”
Phùng Tấn đá lên vai anh, Khúc Chấn Sơ ngã xuống đất.
Phùng Tấn tiếp tục nói: “Sao tôi có thể dễ dàng thả cô ấy ra như thế?”
Nói xong, anh chỉ chỉ sợi dây xích trên đất.
“Đi qua đó, tự cột bản thân lại, đừng để tôi phải ra tay!”
Hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu, vì sự an toàn của An Diệc Diệp, đã không để ý đến gì nữa.
Anh trực tiếp kéo dây xích bên cạnh lại, khóa chặt hai tay và hai chân của anh lại.
Đầu còn lại của dây xích trói ở một cây cột khác.
Mãi đến khi anh tự trói bản thân lên, Phùng Tấn mới đi qua.
Anh đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, đá mạnh vào bụng anh.
Khúc Chấn Sơ vừa định phản kháng, Phùng Tấn lạnh lùng nói: “Anh muốn mạng của An Diệc Diệp nữa sao?”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay, lại buông ra, cưỡng ép chịu đựng cú đá của anh, ngã xuống đất.