CHƯƠNG
Giọng nói này có vẻ đã được xử lý, không nghe ra giọng ai.
Khúc Chấn Sơ vừa nghe câu này, đồng tử đột nhiên cô co rút, cơ bắp trên người cũng căng cứng.
Anh quay đầu lại, nhìn Chiết Lam vừa mới nói An Diệc Diệp sẽ được an toàn tuyệt đối.
“Anh là ai?”
Đối phương không giải thích mà lạnh giọng bảo: “Bây giờ cô ấy đang trong tay tôi, nếu anh tới ngay thì có thể còn cứu được.”
Khúc Chấn Sơ giơ tay ra hiệu cho Chiết Lam, đang định bảo họ chuẩn bị xuất phát.
Nhưng đối phương dường như biết anh sẽ làm vậy.
“Anh đến bến tàu ở bãi biển một mình. Tôi chờ anh ở đây, sống chết của An Diệc Diệp do anh quyết định.”
Khúc Chấn Sơ cau mày, rút tay về.
Anh nói với đối phương: “Chắc anh cũng biết tôi đã bị nhốt ở bệnh viện, không thể ra ngoài.”
“Tôi biết, nhưng chỉ là một bệnh viện nho nhỏ thôi, không làm khó được anh.
“Nếu nửa tiếng nữa anh không đến thì chờ nhận xác An Diệc Diệp đi!”
Nói xong không đợi Khúc Chấn Sơ lên tiếng, đối phương đã cúp máy.
Chiết Lam đang định ra ngoài chuẩn bị, nhưng vẫn chờ Khúc Chấn Sơ ra chỉ thị.
Thấy sắc mặt u ám của anh, Chiết Lam tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Khúc? Có chuyện gì vậy?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, hỏi: “Vừa rồi cậu nói bên cạnh An Diệc Diệp có hai vệ sĩ của nhà họ Nguyễn?”
Chiết Lam gật đầu.
“Vâng, còn là do bà Nguyễn tự ra lệnh nữa.”
Nhưng sắc mặt Khúc Chấn Sơ vẫn không tốt lên chút nào.
Dù Chiết Lam đã nói rất chắc chắn nhưng anh cũng không dám lấy An Diệc Diệp ra để cược.
“Cậu đến nhà họ Nguyễn xác nhận an toàn của cô ấy, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Nghe câu này, Chiết Lam mở to mắt.
“Nhưng nếu bây giờ anh đi thì người nhà họ Khúc sẽ nghi ngờ.”
Lúc này Khúc Chấn Sơ đã không lo được nhiều thế nữa, anh lấy áo gió trên bàn rồi bước ra ngoài.
“Tình hình thay đổi, tôi cần phải ra ngoài, các cậu không cần lo cho tôi.”
Nói xong anh bỏ lại mọi người rồi bước ra ngoài.
Trong bệnh viện rộng lớn, Khúc Chấn Sơ vốn nên bị nhốt ở đây nhưng lại bỏ đi như chốn không người.
Không ai dám ngăn cản, anh vừa ra ngoài đã nhanh chóng tới bãi đỗ xe.
Khúc Chấn Sơ nhìn điện thoại, lên xe đi về phía bến tàu.
An Diệc Diệp cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô còn chưa mở mắt đã cảm nhận được mình đang bị trói.
Gió lạnh liên tục thổi vào người khiến cô run rẩy.
Trong không khí có mùi tanh nồng của biển.
Ở bờ biển?