CHƯƠNG
Sau vài tiếng cháy lớn, ngọn lửa hừng hực đã đốt viện bảo tàng chỉ còn lại cái xác sơ, mấy trăm người cùng nhau cố gắng, cuối cùng mới dập được.
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, mặt xanh lét, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
Nhưng chỉ có quản gia và Chiết Lam đứng bên cạnh anh mới biết được, đối với Khúc Chấn Sơ mà nói, đây lại là tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Ai cũng biết tầm quan trọng của viện bảo tàng này trong lòng Khúc Chấn Sơ, nhưng bây giờ lại bị người ta đốt.
Hơn nữa sau khi điều tra, đây chắc chắn không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là có người cố ý hãm hại!
“Đã điều tra được chưa?” Anh trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng anh, Chiết Lam vội vàng đi đến.
“Dựa theo camera an ninh lúc trước, tối hôm qua Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm từng đi ngang qa nơi này. Trong lúc đó Tiêu Nhĩ Giai còn vào cửa hàng mua không ít rượu mạnh, cô ta chắc chắn là người đốt lửa.”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt nắm đấm, bởi vì nắm quá chặt, khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
“Lập tức tìm ra cô ta cho tôi!”
“Vâng.”
Chiết Lam cẩn thận nhìn anh, lo lắng sẽ chọc giận anh ngay lúc này.
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, hình như cô ta đã ý thức được chúng ta chắc chắn sẽ tìm cô ta, vội vàng trốn đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
Khúc Chấn Sơ xoay người, giọng điệu lạnh lẽo âm u.
“Sau khi tìm được cô ta, không cần báo cảnh sát, giao cho tôi, tôi tự xử lý việc này.”
Nghe được lời này, Chiết Lam chấn động, cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, lại thấy trong mắt anh đầy sát khí.
Ngay hôm sau, chuyện viện bảo tàng Duy Thê bị cháy đã truyền khắp kinh thành.
Sau khi An Diệc Diệp nghe được tin tức này, đọc hết toàn bộ các tin tức liên quan.
Mấy ngày nay, cô đã đến lâu đài cổ vài lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối không cho vào.
Chuyện buồn cười là lúc trước cô nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi lâu đài cổ, mà bây giờ lại phải tìm đủ mọi cách để quay về.
Cô suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức phát hiện ra manh mối.
Khúc Chấn Sơ lại đuổi cô đi vào lúc này rất có khả năng là vì bệnh tình của anh.
Bởi vì không muốn tổn thương cô, cho nên đuổi cô đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ làm như thế.
Tuy là cô đã đoán được suy nghĩ của Khúc Chấn Sơ, nhưng lại không thể nhìn thấy mắt anh.
Khó khăn lắm mới từ tin tức thời sự biết được Khúc Chấn Sơ đã ra khỏi lâu đài cổ, cô vội vàng đi ra ngoài, quyết định đứng bên ngoài lâu đài cổ chặn người.
Tài xế chở cô đến trước cửa lâu đài cổ, sau đó lập tức nhìn thấy xe của Khúc Chấn Sơ từ bên ngoài chạy về.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, trốn đi, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Khúc Chấn Sơ xuống xe, vừa trò chuyện với quản gia, vừa đi vào trong.
“Cậu chủ, nếu tìm được cô Tiêu thì phải xử lý như thế nào?”