Chương
Anh trầm giọng nói: “Tôi sẽ không đi tìm cô nữa, mong cô về sau cũng đừng quay lại lâu đài cô, nơi này đã không có vị trí của cô rồi.”
Nói xong, dường như anh không muốn nói tiếp với An Diệc Diệp nữa, trực tiếp khoát tay áo.
Không đợi An Diệc Diệp phản ứng kịp, mấy vệ sĩ nhanh chóng xông lên, kéo An Diệc Diệp ra ngoài.
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, lúc này cuối cùng cô mới phản ứng kịp, Khúc Chấn Sơ thực sự muốn đuổi cô đi.
“Không!”
Cô bị dọa đến nỗi vùng vẫy dữ dội, vội vươn tay, tóm lấy quần áo của Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ, anh nói rõ cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ quay đầu đi, không nhìn cô, vô tình mà kéo tay cô khỏi quần áo mình. Nhưng không trả lời vấn đề của An Diệc Diệp.
Tay bị kéo ra từng chút một, An Diệc Diệp thất kinh.
“Khúc Chấn Sơ! Anh không thể như vậy! Anh nói rõ cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Rõ ràng mấy hôm trước còn nổi trận lôi đình vì cô bị nguy hiểm, rõ ràng một tuần trước còn coi cô là mạng sống, đảm bảo sẽ không rời khỏi cô.
Bây giờ sao lại biết thành thế này?
Thật sự đúng như lời anh nói, người anh chờ đã về rồi, trong thời gian qua, anh chỉ diễn kịch với cô thôi sao?
Cho nên, ngay cả thích cũng là giả?
An Diệc Diệp hoàn toàn không phản ứng kịp, nhanh chóng bị vệ sĩ ném ra ngoài.
An Diệc Diệp lảo đảo một cái, suýt thì bị ngã xuống đất.
Cô vội vàng đứng lên, vừa muốn trở lại phía trước, cửa lớn trước mặt đã bị người ta đóng sầm một tiếng.
An Diệc Diệp sửng sốt, dùng sức cào cửa.
“Khúc Chấn Sơ! Anh nói rõ cho tôi! Khúc Chấn Sơ!”
Nhưng cho dù cô có ầm ĩ cỡ nào, bên trong cũng không hề đáp lại.
Tay của cô đập đến nỗi đỏ lên, nước mắt bất giác lăn xuống.
Bầu trời xa xăm truyền tới một tiếng ầm vang, mây đen lập tức dày đặc, nước mưa nhanh chóng trút xuống.
Chưa đến hai phút, mưa lớn như trút nước.
Rơi vào người An Diệc Diệp, một lúc làm cả người ướt đẫm, nhưng cô vẫn không hề rời đi, cố chấp đợi Khúc Chấn Sơ giải thích.
Lầu ba của lâu đài cổ.
Màn cửa bị kéo chặt, chỉ hở ra một khe hở rất nhỏ.
Khúc Chấn Sơ đứng bên cửa sổ, xuyên qua khe hở đó nhìn người bên ngoài.
Anh không nhúc nhích, giống như một pho tượng, hai tay nắm chặt thành đấm, cơ bắp cả người căng lên.
Nếu như không phải dùng toàn bộ ý chí khống chế, lúc này đã sớm lao ra, mang cô gái ở bên ngoài vào.
Nhưng anh không được.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ đấu tranh dữ dội, thậm chí hai tay anh còn run lên, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Quản gia đứng một bên xem, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, bên ngoài mưa rồi.”