Chương
“Tôi đã khống chế tâm trạng của mình rồi, em biết hiện tôi muốn làm điều gì nhất không?”
Giọng điệu của anh khiến An Diệc Diệp giật nảy mình, căng thẳng nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ nghiến chặt răng, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
“Tôi muốn khóa em lại, đặt ở bên cạnh tôi.”
“Tôi muốn hôn khắp người em, để trên người em chỉ lưu lại hương vị của tôi.”
“Có trời mới biết, tôi muốn làm như vậy cỡ nào.”
An Diệc Diệp bị lời của anh dọa mở to hai mắt nhìn, thoáng lui về phía sau một bước.
Nhưng chính một bước tưởng chừng vô nghĩa này lại dường như ngay lập tức đốt lên ngọn lửa trong lòng Khúc Chấn Sơ.
Hai tay anh lập tức dùng sức, cúi người về phía trước, trực tiếp bịt kín bờ môi An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ điên cuồng hôn cô, nhưng nụ hôn này lại giống cướp đoạt hơn.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, cuốn sạch từng ngóc ngách trong miệng cô.
Giống như lời anh vừa nói, anh muốn lưu lại trên người An Diệc Diệp dấu ấn thuộc về anh, mùi vị của anh, tất cả anh.
Nhưng mà sức của Khúc Chấn Sơ quá lớn, An Diệc Diệp cảm giác đầu lưỡi của mình bị anh cắn hơi đau, ngay cả bờ môi cũng bị rách rồi.
Khúc Chấn Sơ lại không hề dao động, anh ôm An Diệc Diệp ra phía sau đặt lên nắp capo xe, khiến cô không thể động đậy.
Bờ môi An Diệc Diệp không ngừng bị gặm cắn, máu tươi từ trong vết thương thật nhỏ chảy ra.
Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hương vị tanh tanh…
Nhưng lại khiến Khúc Chấn Sơ càng hôn càng cuồng nhiệt.
An Diệc Diệp không ngừng tránh về phía sau, cảm giác ngay cả đầu lưỡi cũng sắp bị anh cắn nát rồi.
Lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Chấn Sơ mới buông An Diệc Diệp ra, rồi lại bắt đầu hôn cổ và bả vai cô.
Nụ hôn dùng sức quá mạnh khiến trên da xuất hiện vết xanh tím, đồng thời truyền đến những cơn đau nhói rất nhỏ.
Nhưng An Diệc Diệp căn bản không cách nào cự tuyệt, cô thậm chí cảm giác nụ hôn của Khúc Chấn Sơ đang dần dần hướng xuống phía dưới, cứ tiến về phía trước không hề nghịch chuyển.
Cô bị dọa sắc mặt trắng bệch, cố gắng giằng co.
“Khúc Chấn Sơ! Đừng như vậy! Thả em ra!”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ hoàn toàn đắm chìm trong xúc động, không hề nghe thấy âm thanh của cô, không ngừng gặm cắn làn da trên người cô.
Nơi này là bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M. I.
Dù bây giờ đang trong giờ làm việc, hiếm khi có người xuất hiện, nhưng vẫn khiến An Diệc Diệp hoảng sợ.
“Khúc Chấn Sơ, Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy… bình tĩnh một chút…”
La hét một lúc, dường như cuối cùng Khúc Chấn Sơ đã nghe thấy âm thanh của cô.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt ẩn giấu vẻ điên cuồng.