Chương
Quản gia nhìn ra sự khiếp sợ cùng kinh hãi trong mắt An Diệc Diệp nên đã né tránh ánh mắt của cô.
“Có lẽ ông chủ vì sự an toàn của cô.”
“Cho nên anh ấy giam giữ tôi?” An Diệc Diệp không thể tin được, nói.
Trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng Khúc Chấn Sơ nhốt cô trong lâu đài cổ lần trước.
Không ngờ lịch sử lại có ngày được tái diễn.
An Diệc Diệp tuyệt nhiên không ngờ mình vừa thoát khỏi vận mệnh bị bà Nguyễn đưa đi thì lại bị rơi vào cảnh bị giam giữ.
“Anh ta muốn nhốt tôi như lần trước đến khi nào đây?”
Quản gia lo lắng nói: “Cô An, ông chủ tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy…”
“Không phải như vậy, thì là gì?”
An Diệc Diệp quay lại nhìn hai gã vệ sĩ trước mặt.
“Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài!”
Nhưng hai vệ sĩ vẫn không nhúc nhích.
“Mời cô An không được rời khỏi phạm vi của lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp nghiến răng, lách sang một bên xông ra ngoài.
Nhưng hành động của vệ sĩ nhanh hơn, Anh Diệc Diệp chưa kịp rời khỏi sân đã bị ngăn lại.
Họ trực tiếp giữ chặt hai tay An Diệc Diệp và đưa cô trở lại lâu đài cổ.
An Diệc Diệp giãy dụa muốn nhảy xuống, muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị giữ chặt.
Quản gia lo lắng giữ cô lại, tận tình khuyên bảo: “Cô An, nếu cô thật sự muốn chạy thì có thể đợi ông chủ về rồi cùng thương lượng.”
“Anh ta đã nhốt tôi lại thì còn thương lượng cái gì nữa?”
“Ông chủ có lẽ chỉ mong cô sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
Quản gia lo lắng nhìn cô, nếu có thể nói với An Diệc Diệp về bệnh tình của Khúc Chấn Sơ thì biết đâu cô có thể thấu hiểu.
Lúc trước khi An Diệc Diệp bị người ta đưa lên máy bay, quản gia thậm chí còn nghĩ rằng Khúc Chấn Sơ sẽ suy sụp vì điều này.
Nhưng tình hình hiện tại thực sự đã vượt xa mong đợi của ông ta.
Chí ít Khúc Chấn Sơ bây giờ vẫn giữ được một chút tỉnh táo.
Hết thảy đều là vì An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp thấy quản gia của cô bếp lo lắng như vậy thì hít sâu một hơi:
“Tôi biết rồi, tôi về phòng trước, chờ Khúc Chấn Sơ về, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”
“Vâng cô chủ.”
Quản gia nghĩ tới nghĩ lui, ông ta lo lắng nếu giọng điệu của An Diệc Diệp gay gắt quá thì sẽ gây ra phản ứng ngược.
Nên vội vàng đi theo nhắc nhở: “Lát nữa cô nói chuyện với ông chủ thì đừng kích động quá, cũng đừng nói thẳng thừng nhé.”
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn ông ta, cô không hiểu gì cả.
Rõ ràng cô mới là người bị nhốt, tại sao còn phải quan tâm tới cảm giác của Khúc Chấn Sơ chứ?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của quản gia, cô chỉ có thế siết chặt tay.
“Tôi biết rồi.”