Chương
Nói xong, vệ sĩ của nhà họ Nguyễn ở phía sau nhanh chóng chen lên muốn xông vào.
Vệ sĩ của lâu đài cổ cũng đứng hết dậy.
Hai phe giằng co, giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ mới từ bên trong đi ra.
Bà Nguyễn vừa thấy anh ra thì cao giọng nói: “Khúc Chấn Sơ, thả Diệc Diệp ra.”
Đối mặt với hai người họ, Khúc Chấn Sơ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Anh trực tiếp đi tới phía trước vệ sĩ, nhìn thẳng Nguyễn Lê và An Hồng Ngọc.
“Tôi sẽ không để cô ấy quay về nữa.”
Nguyễn Lê lườm anh, khí thế trên người bà ta lập tức dâng cao.
Nhưng Khúc Chấn Sơ ở phía đối diện không hề bị đe dọa, anh hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn bà ta.
“Diệc Diệp là vợ của tôi, cô ấy đã hứa sẽ không bỏ tôi đi.”
“Vợ?”
Nguyễn Lê cười khẩu: “Cậu đang nhắc đến đám cưới của mình với Tiêu Nhĩ Giai à? Cậu đừng quên, trên pháp luật, cậu đã là một người đàn ông đã có vợ.”
“Hơn nữa, vợ của cậu không phải là An Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy những lời này thì siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén.
“Tôi chỉ thừa nhận một mình cô ấy là bà Khúc.”
“Được thôi, câu đã được Diệc Diệp đồng ý chưa?” Bà Nguyễn tiếp tục nói: “Hơn nữa, con bé có biết bệnh của cậu không?”
Khúc Chấn Sơ nheo đôi mắt đầu uy hiếp lại.
“Bà điều tra tôi.”
“Tôi muốn điều tra ai mà chả được.” Bà Nguyễn cười nhạt như thể mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Cậu hẳn cũng biết rằng, với tình hình của cậu hiện tại, nếu Diệc Diệp còn ở lại bên cạnh cậu thì sẽ chỉ rước nguy hiểm vào mình mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, một đường gân xanh nổi lên trên trán.
“Bà đang uy hiếp tôi!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Bà Nguyễn chậm rãi nói: “Cậu cho rằng, cậu hiện tại có thể đối đầu với nhà họ Nguyễn sao? Cuối cùng, cậu sẽ lãnh hậu quả trắng tay mà thôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không để cô ấy đi.” Khúc Chấn Sơ kiên định nói.
Khí thế trong mắt anh khiến người ta phải kinh sợ.
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
An Hồng Ngọc thấy Khúc Chấn Sơ đã hoàn toàn bị chọc giận liền đưa tay kéo bà Nguyễn lại.
“A Lê.”
Bà Nguyễn quay đầu lại, nén giận nhìn anh ta.
An Hồng Ngọc trấn an bà ta rồi tiến lên nở một nụ cười hữu hảo với Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ, điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau, đều muốn tốt cho Diệc Diệp nên tôi hiểu được tình cảm của anh dành cho cô ấy.”