Chương
Ngày thứ ba, Mai Ấn Cầm tới nhà họ Nguyễn.
Vết thương trên người anh ta đã lành một chút, nhưng vẫn nhìn thấy vết bầm tím mờ trên mặt.
“Anh Mai, vết thương của anh thế nào rồi.”
“Anh không sao.”
Anh ta đưa cho An Diệc Diệp một bó bách hợp: “Tặng em đó.
“Là lỗi của anh, nếu anh không bảo em ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện.”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Đợi em nói chuyện với Khúc Chấn Sơ rồi sẽ bảo anh ấy xin lỗi anh.”
“Không cần đâu, đó vốn là lỗi của anh.”
An Diệc Diệp lặng lẽ nghiêng người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh Mai, có thể cho em mượn điện thoại một lát không?”
Mắt Mai Ấn Cầm loé lên, anh ta hơi cụp mắt xuống.
“Em định gọi cho Khúc Chấn Sơ?”
“Điện thoại em bị thu rồi, bà Nguyễn không cho họ cho em mượn để gọi, em sợ Khúc Chấn Sơ lo lắng.”
Mai Ấn Cầm nhìn cô, cười nhẹ.
“Được.”
Nói xong anh ta lấy điện thoại, đưa cho An Diệc Diệp.
“Cảm ơn anh.”
An Diệc Diệp vội vàng nhận láy, bấm dãy số mà cô đã thuộc lòng, bước tới một nơi rồi gọi.
Sau hai hồi chuông, điện thoại mới được kết nối.
An Diệc Diệp bất giác nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, em đây.”
Ở đầu bên kia, Khúc Chấn Sơ nhìn dãy số lạ thì hơi sững sờ.
“Diệc Diệp?”
Sau đó Khúc Chấn Sơ lại cau mày: “Em đang dùng điện thoại của ai?”
An Diệc Diệp không nhận ra giọng điệu của anh có chút không thích hợp.
“Anh Mai đến thăm em, nên em đã mượn điện thoại di động của anh ấy.”
An Diệc Diệp vừa dứt lời, Khúc Chấn Sơ chợt bất ngờ mở miệng.
“Trả lại cho anh ta.”
“Tại sao?”
An Diệc Diệp không hiểu: “Khó khăn lắm em mới tìm được điện thoại có thể gọi điện cho anh…”
“Trả lại anh ta.” Giọng điệu Khúc Chấn Sơ càng kiên quyết hơn.
An Diệc Diệp nhíu mày, không rõ tại sao mình liên hệ Khúc Chấn Sơ mà anh lại tức giận.
“Vâng, em biết rồi.”
Cô nói một tiếng, rồi cúp điện thoại, trả lại cho Mai Ấn Cầm.
“Chuyện gì thế?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Không có việc gì, không cần gọi nữa.”
Mai Ấn Cầm nhìn thoáng qua nét mặt của cô, hiểu ý nhận lại điện thoại.