Chương
Trên mặt anh ta còn có vết thương, khắp người dính đầy bụi, trông rất chật vật.
Khúc Chấn Sơ vừa thấy anh ta, cơ thể đột nhiên cứng lại, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt nặng nề, u tối.
Mai Ấn Cầm bước đến, đứng trước mặt anh.
“Lúc trước Khúc Diên Nghị nói với tôi nếu Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Khúc Chấn Sơ cau mày, ánh mắt càng sắc bén hơn.
Nhưng Mai Ấn Cầm còn chẳng nhìn anh.
“Lúc đó tôi không tin, nhưng bây giờ.” Anh ta nhìn An Diệc Diệp trong phòng bệnh: “Tôi tin rồi.”
Nói xong anh ta nhấc chân rời đi.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên kéo tay anh ta lại, ngón tay gần như cắm vào da thịt anh ta, không biết dùng lực mạnh thế nào.
Anh cẳn răng.
“Nếu không có cậu thì tôi sẽ không vô tình làm tổn thương cô ấy.”
Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn anh.
“Tôi nhớ lúc này anh hẳn nên ở nước ngoài chứ? Sao anh lại tìm tới đây?”
“Anh cho người theo dõi cô ấy?” Mai Ấn Cầm hỏi thẳng.
Khúc Chấn Sơ càng bóp chặt tay hơn, nhưng anh không nói.
Mai Ấn Cầm biết mình đã nói đúng.
Anh ta hất tay Khúc Chấn Sơ ra: “Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”
“Cậu dám!”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên cao giọng, hai mắt mở to nhìn anh ta đầy đe dọa.
Mai Ấn Cầm không nói gì mà đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Khúc Chấn Sơ đứng đó nhìn một lúc mới đi.
Đêm khuya.
An Diệc Diệp nằm trên giường mãi không ngủ được.
Cô lo Khúc Chấn Sơ sẽ nghĩ nhiều, muốn liên lạc với anh nhưng trước khi bà Nguyễn đi đã cầm điện thoại của cô đi.
Không biết bây giờ Khúc Chấn Sơ đang làm gì?
Cô lừa anh, anh sẽ làm gì?
Cô cau mày, trở mình.
Chỉ mong bệnh của mình có thể sớm thuyên giảm để có thể gặp Khúc Chấn Sơ.
Cộp.
Đột nhiên có động tĩnh nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Giống như có ai dùng đá đập vào cửa sổ kính.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó lại thấy một viên đá nhỏ ném vào cửa sổ.
Cô nghi ngờ bước xuống giường, tới bên cửa sổ, cúi xuống nhìn.
Dưới tầng có đèn đường, cô nhìn thấy một người đang đứng dưới ngẩng đầu nhìn lên.