CHƯƠNG
Mấy lần trước anh tới, thậm chí còn nói chuyện với cô, nhưng cô nhóc này vẫn không tỉnh lại.
An Diệc Diệp nhìn anh thắc mắc.
“Anh lại tới đây hồi nào?”
Khúc Chấn Sơ không đáp lại cô, mà vươn tay che mắt cô ngay.
“Cô mau ngủ đi, bằng không tôi sẽ hôn cô.”
Anh nói bằng giọng điệu uy hiếp, An Diệc Diệp sợ đến mức vội nhắm mắt lại, cặp lông mi dày cọ vào lòng bàn tay anh.
Khiến tim Khúc Chấn Sơ ngứa ngáy.
Mắt anh hơi u ám, cuối cùng vẫn không đánh thức An Diệc Diệp, mà để cô nặng nề ngủ thiếp đi.
Hơn nửa tiếng sau, anh mới đứng dậy, rồi xoay người đi ra ngoài, rón rén đóng cửa lại.
Hôm sau, An Diệc Diệp gấp gáp mang dây chuyền đã phục hồi xong đi tìm Will.
Will nhìn dây chuyền trong tay, rồi nhẹ nhàng cầm lên, động tác cẩn thận từng chút một.
Như đang sợ mình vừa chạm vào sẽ làm nó rạn nứt lần nữa.
Anh mở to mắt nhìn chằm chằm, như muốn dán mắt vào dây chuyền, để quan sát tỉ mỉ.
“Trừ khi tới cực kỳ gần, bằng không sẽ không thể nào phát hiện ra trên đó có vết nứt.”
Anh không khỏi thán phục: “Trời ơi, Diệc Diệp, cô thật lợi hại! Đôi tay của cô cừ quá!”
Dứt lời, anh không nhịn được nắm tay An Diệc Diệp, để quan sát tỉ mỉ.
Khúc Chấn Sơ đang ngồi bên cạnh An Diệc Diệp đen mặt, rồi giơ tay kéo cô về.
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân.”
Will bĩu môi với Khúc Chấn Sơ, rồi quay đầu nhìn An Diệc Diệp.
“Không ngờ cô thật sự có thể phục hồi được. Cô cừ lắm!”
An Diệc Diệp cười thẹn thùng.
“Thật ra trong này vẫn còn chút sơ hở, nhưng tôi đã dùng tý kỹ xảo để che nó đi.”
“Chỉ cần nữ vương điện hạ không trực tiếp nhìn kỹ, thì gần như không nhìn ra.”
Will xua tay nói: “Cô cứ yên tâm, nữ vương điện hạ bị cận nặng, hoàn toàn không nhìn thấy rõ, chỉ cần cho bà ấy dáng vẻ mơ hồ là đủ rồi.”
“Nếu đã như thế thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi.”
An Diệc Diệp lại nói tiếp: “Nếu dây chuyền đã được phục hồi rồi, vậy anh có thể theo giao ước trước đó của chúng ta, mà hủy bỏ việc khởi tố không?”
Will nhìn An Diệc Diệp rồi khẽ cười đáp: “Tất nhiên rồi.”
Dứt lời, anh cầm đơn khởi tố lên xé thành hai mảnh, ngay trước mặt hai người.
“Hai người yên tâm rồi chứ? Mặc dù lâu đài cổ đó là do ông nội tôi để lại, nhưng nếu hai người đã xây nhà của riêng mình ở trên đó, thì tôi sẽ để lại cho hai người.”
Dứt lời, Will lại nắm tay An Diệc Diệp, thâm tình nói: “Diệc Diệp, xem như đây món quà tôi tặng cho cô.”
Khúc Chấn Sơ đang ngồi bên cạnh lại đen mặt, anh lén kéo tay An Diệc Diệp về, trong lòng hơi bất mãn.