Hạ An ở trong bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng một tuần, vết thương trên cơ thể cũng tốt lên không khác trước lắm. Mà một tuần này Cung Lăng đều ở cùng cậu mỗi ngày. Vào ngày ra viện, Tiêu Nhan kéo tay Giản Thiên đi vào.
“Tiểu An, tôi tới đây.” Tiêu Nhan đi đến trước mặt của cậu ngồi xuống.
“Này…Cô sắp kết hôn?” Hạ An chú ý tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay bé nhỏ thon dài của Tiêu Nhan.
Tiêu Nhan duỗi thẳng tay ra ngọt ngào nói: “Đúng a, ba mẹ tôi đã chấp nhận Thiên rồi. Hôn sự giữa tôi với Lăng cũng hủy bỏ. Tôi nha, hiện tại chính là vị hôn thê của giản thiên. Tuần sau sẽ kết hôn.” Giản Thiên cũng tiến tới ôm eo nhỏ của cô.
“Tuần sau? Nhanh như vậy.” Hạ An giật mình nói.
“Đúng a, cái này phải cảm ơn Lang rất nhiều, công lao của anh ấy rất lớn nha.” Tiêu Nhan nói.
“Có điều, Lăng, cậu như vậy, bác trai thực tức giận.” Giản Thiên nói với Cung Lăng.
“Mặc kệ.” Động đến tình yêu của Cung Lăng anh, thì phải trả giá thật nhiều.
Giản Thiên bất đắc dĩ cười cười nói: “Hôn lễ nhất định tới tham gia nha.”
“Ừ, nhất định.”
Chờ Cung Lăng đưa Hạ An về nhà, trong phòng khách có một người ngồi, Hạ An hoảng sợ, Cung Lăng vỗ vỗ lưng của cậu nói, “Ông ấy chính là cha của anh.”
Cung Lăng đi vào phòng khách nói: “Ông đã đến rồi.”
“Hừ, con có biết con đang làm gì hay không.” Cung Hoa nhịn cơn tức giận xuống nói.
“Biết, phá hủy công ty của ông.” Cung Lăng rót hai chén trà, đặt một ly trước mặt ông.
“Đầu óc con có vấn đề sao. Con biết rõ công ty quan trọng như thế nào với ta mà, tại sao phải làm như vậy.” Cung Hoa cũng không nhịn được nữa lớn tiếng nói.
“Vậy ông có biết em ấy quan trọng như thế nào với tôi không?” Cung Lăng cũng tăng âm lượng.
“Con… rốt cuộc muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, đừng nhúng tay vào tình yêu của tôi.” Cung Lăng uống một ngụm trà nói.
Cung Hoa không nói gì, đứa bé trước mắt này, là con trai ông, từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành tổng tài tương lai của Cung thị, vì tình yêu, lại muốn công ty bị hủy.
“Từ nhỏ tôi đã được ông huấn luyện, hiện tại khiến công ty phá sản cũng không quá khó khăn. Nếu, ông còn nghi ngờ năng lực của tôi, tôi đành phải tự mình chứng minh cho ông xem.” Cung Lăng thấy ông không nói gì, lại mở miệng cảnh cáo.
“Ta là cha con.” Cung Hoa nói. Năng lực của anh đã không cần phải chứng minh nữa, có thể làm cho công ty của ông tổn thất nhiều như vậy, có thể làm cho một người bách chiến bất bại như ông thất bại, năng lực của anh đương nhiên không cần phải nói.
“A, ông là cha tôi được mấy ngày?” Cung Lăng cười lạnh nói.
“Con…..” Cung hoa tức giận.
“Chú…” Một thanh âm khác vang lên, Hạ An từ huyền quan đi đến.
“Chú, chú nợ Cung Lăng một thời thơ ấu.” Hạ An đối mặt với cha Cung Lăng vẫn có chút khẩn trương, dù sao Cung Hoa cũng đã ở trên thương trường nhiều năm, cả người có một loại khí chất đáng sợ. Hạ An vẫn cố lấy dũng khí nói: “Từ nhỏ chú đã ép buộc, không để ý đến nguyện vọng của anh ấy, bắt anh ấy học đủ loại kiến thức kinh doanh, chú huấn luyện anh ấy thành người thừa kế tương lại, chứ không phải con trai của chú. Hơn nữa, anh ấy… cũng không phải là công cụ thu lợi của chú. Anh ấy chỉ là Cung Lăng.”
“Cậu…. Cậu có tư cách gì nói tôi.” Cung Hoa tức giận lớn tiếng nói với Hạ An.
“Chú, từ nhỏ anh ấy đã phải nghe lời của chú học đủ thứ tràn ngập cả tuổi thơ của anh ấy, hiện tại, chú không những muốn lấy đi tuổi thơ còn muốn lấy luôn tình yêu của anh ấy sao?” Hạ An đứng trước mặt Cung Hoa không hề sợ hãi nói.
Cung Hoa nghe xong không biết trả lời như thế nào, nhìn về phía Cung Lăng, phát hiện Cung Lăng cũng đang đang nhìn ông, bỗng nhiên, ông muốn né tránh ánh mắt của Cung Lăng, bởi vì trong lòng đột nhiên có một tia... áy náy. Cuối cùng, Cung Hoa thở dài một hơi, rồi rời đi.
Ngồi ở trên ghế sa lon Cung Lăng vẫy tay với Hạ An, Hạ An đi qua, Cung Lăng kéo cậu ngồi xuống, hôn cậu, một lát, mới buông ra, “Xem như thưởng cho em.”
Hạ An si ngốc cười nói: “Chút này đủ rồi sao.”
“Sao, muốn lên giường?” Cung Lăng nhíu mày.
Hạ An lập tức đỏ mặt, quả nhiên, về phương diện này vẫn là không đấu lại Cung Lăng. Vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh không phải thật sự sẽ làm công ty của cha anh phá sản chứ.” Nếu mà như vậy, cũng không tốt, dù sao Cung Hoa cũng là cha của anh, làm như vậy thì một chút tình cảm cũng không còn, cho dù Cung Hoa đã làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng ông ấy vẫn luôn luôn là cha của Cung Lăng a.
“Sẽ không, chỉ để cho ông ta tổn thất ít tiền.” Cung Lăng thản nhiên nói.
“Thì ra, lúc trước anh bận rộn như vậy chính là vì những việc này a.” Hạ An ngồi trên ghế sa lon dựa vào ngực anh nói.
“Ừ, bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết.” Cung Lăng vòng một cánh tay lên người Hạ An.
Sau khi Cung Hoa về nhà liền nhốt mình trong thư phòng, đã hai ngày, không có đi ra.
Mẹ Cung đẩy cửa, bưng một ly sữa nóng vào, mở cửa, nhìn thấy Cung Hoa vuốt ve một khung ảnh luôn được đặt ở bên cạnh máy tính trong thư phòng.
Mẹ Cung mẫu đi đến trước bàn, để li sữa nóng trước mặt của ông nói: “Từ nhỏ thằng bé đã không thích chụp ảnh, tấm ảnh là ngày đó ông lén chụp được.” Kỳ thật, Cung Hoa cũng sẽ nhớ con trai, ông để tấm hình này bên cạnh, mỗi ngày đều phải nhìn một lúc lâu. Có điều, Cung Hoa vẫn xem nặng công ty, ông ấy hận không thể ở công ty vào toàn bộ thời gian, mà Cung Lăng, con trai ruột của ông, có được quyền thừa kế, từ nhỏ đã bị huấn luyện, cũng không quan tâm đến nguyện vọng của anh, không để ý anh có thích hay không.
“Hoa, từ nhỏ ông đã huấn luyện thằng bé thành người thừa kế của ông, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của thằng bé, tuổi thơ mà những đứa nhỏ khác có nó lại không có, ông đã tước đoạt của nó bao nhiêu niềm vui rồi? Chúng ta đừng ép thằng bé nữa được không, cũng đừng cướp đoạt hạnh phúc của thằng bé.” Mẹ Cung ngồi xổm xuống, lời nói thấm thía nhìn cung hoa.
Cung hoa nhìn đôi mắt sắp khóc của vợ mình. Trong đầu tất cả đều là những lời nói lúc ở nhà Cung Lăng.
“Từ nhỏ chú đã ép buộc, không để ý đến nguyện vọng của anh ấy, bắt anh ấy học đủ loại kiến thức kinh doanh, chú huấn luyện anh ấy thành người thừa kế tương lại, chứ không phải con trai của chú. Hơn nữa, anh ấy… cũng không phải là công cụ thu lợi của chú. Anh ấy chỉ là Cung Lăng.”
“Từ nhỏ anh ấy đã phải nghe lời của chú học đủ thứ tràn ngập cả tuổi thơ của anh ấy, hiện tại, chú không những muốn lấy đi tuổi thơ còn muốn lấy luôn tình yêu của anh ấy sao?”
“A, ông là cha tôi được mấy ngày?”
Cung hoa bắt đầu nhớ lại, trước đây đối đãi với Cung Lăng, số lần hai người gặp mặt nhau trong một năm cũng không tới lần. Từ nhỏ thằng bé đã không thể đi ra ngoài chơi, mỗi lần khi thằng bé một mình đối mặt với sự trống trải, căn phòng lớn tối đen trong lòng nó đã sợ hãi như thế nào, mà chính mình chưa từng cho nó tình thương của cha. Bản thân thực sự đã nợ Cung Lăng một thời thơ ấu, không thể tiếp tục nợ nó một phần tình yêu. Bà xã nói rất đúng, từ nhỏ thằng bé rất nghe lời của ông, lúc này, nó muốn bảo vệ tình yêu của nó, mình không thể tiếp tục cướp đoạt hạnh phúc của nó. Ông cũng nhìn ra được, Cung Lăng thật sự yêu Hạ An.
“Ai, ngẫm lại, trước đây tôi thật sự sai lầm rồi.” Cung Hoa thở dài một hơi, nâng mẹ Cung dậy nói: “Được, tôi không cướp đoạt hạnh phúc của nó, để mặc tụi nó thôi.”
“Ừ.” Mẹ Cung cảm động khóc lên.
Ra khỏi thư phòng, mẹ Cung nhanh chóng gọi điện thoại cho con trai.
“Cha của con đã đồng ý. Hai đứa cứ sống với nhau thật tốt.”
“Vâng, nhất định.”
“Còn có, con trai, con cũng biết cha con sĩ diện, ông ấy cũng biết chính mình trước đây đối đãi với con như vậy là sai, nhưng không có mặt mũi giải thích, con cũng đừng trách ông ấy, tha thứ cho ông ấy được không?”
“Mẹ, con chưa từng trách cha.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai ngày sau, tiền tổn thất của công ty Cung Hoa đã lấy về toàn bộ, ty hoạt động tài chính của công khôi phục bình thường. Cung hoa nhìn ảnh chụp trong tay, cười cười.
Tấm hình kia, là dáng vẻ hạnh phúc của Cung Lăng và Hạ An bên nhau.