Cung Lăng tới phòng Hạ An đang ngủ, mở cửa, Cung Lăng nhìn thấy Hạ An nằm trên giường im lặng ngủ, trong lòng âm thầm không biết đang suy nghĩ gì.
Buổi sáng hôm nay, khi Hạ An…tỉnh lại, Cung Lăng đã rời nhà. Hạ An đơn giản thu thập một chút liền đi học.
Giữa trưa, thầy giáo ở trên thao thao bất tuyệt, Hạ An cẩn thận ghi chép. Đột nhiên di động trong ngăn kéo rung lên, Hạ An rút ra nhìn thấy tin nhắn là Cung Lăng gửi tới: Lập tức tới đây!
Lúc này Hạ An cũng không có biện pháp định tâm, không ghi chép nữa, nhanh chóng nhắn lại: Làm sao vậy?
Rất nhanh tin nhắn đã tới rồi: Đừng nói nhảm, nhanh lên.
Hạ An nghĩ có lẽ là Cung Lăng có việc gì gấp, mới có thể như vậy. Cho nên nói với thầy giáo một câu sau đó chuồn ra ngoài, chuồn ra khỏi trường học. Hiện tại đúng giờ trưa, xe công cộng đều chật ních, Hạ An nghĩ Cung Lăng tìm cậu rất gấp, nghĩ một chút, nhanh chân chạy bộ đến nhà Cung Lăng.
“Hô ~ hô ~” Hạ An vịn tường thở. Điều chỉnh hơi thở một chút, Hạ An mở cửa chính nhà Cung Lăng ra. Ở huyền quan không chỉ có một đôi giày của Cung Lăng, còn có một đôi…..giày cao gót. Ai tới sao? Hạ An đi lên bậc thang, đứng ở phòng khách, chứng kiến trên ghế sa lon Cung Lăng đang tán gẫu vô cùng vui vẻ cùng một cô gái xinh đẹp mà cậu chưa từng gặp qua. Nói chuyện tự nhiên nhưng hòa hợp, còn truyền đến tiếng cười của hai người.
Cô gái xinh đẹp vừa quay đầu lại, Hạ An liền nhìn rõ cô, mái tóc đen dài rối tung xinh đẹp, hé ra khuôn mặt khéo léo tinh xảo, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết khi cười rộ lên, thật đúng là xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp thấy Hạ An liền hỏi Cung Lăng: “Lăng, đây là?” Lăng? Lại có thể gọi anh là Lăng? Cách gọi thân mật như vậy, quan hệ không tầm thường.
Cung Lăng giới thiệu nói: “Hạ An.”
“À, vậy cậu ta sao lại tới đây?”
“Nấu cơm, em mới vừa xuống máy bay, nhất định là đói bụng.” Cung Lăng ôn nhu nhìn cô gái, săn sóc nói. Mà Hạ An lại âm thầm cảm thấy mất mát, nguyên lai a, còn tưởng rằng tìm cậu là có chuyện trọng yếu gì, thì ra là gọi về để làm cơm, sáng sớm biến mất như vậy cũng là bởi vì cô bé này rồi. Hạ An nghĩ như vậy, trong lòng có chút khổ sở.
“Thì ra là như vậy a, vậy cậu ta chính là bảo mẫu rồi.” Cô gái kéo tay Cung Lăng nói.
Cung Lăng không trả lời cô, xoay người về phía Hạ An, thanh âm cũng trở nên lãnh đạm không ít, “Cậu đi làm cơm trước đi.”
“Vâng.” Hạ An quay đầu rời đi về phòng bếp, cảm giác có chút chua sót.
Cung Lăng liền mang cô gái tới ban công, hai người vừa uống cà phê, vừa nói chuyện.
Hạ An ở trong phòng bếp, trong đầu tất cả đều là động tác thân mật của Cung Lăng cùng cô gái kia, Cung Lăng đột nhiên đi ra vỗ vỗ bờ vai của cậu, Hạ An hoảng sợ, nhìn phía sau là Cung Lăng mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Anh không phải ở bên cạnh cô gái kia sao
“Nhắc nhở cậu, tiểu Nhan cô ấy không thích ăn tỏi, cậu đừng bỏ.” Đối với cô gái kia thật sự là ôn nhu a.
“Vâng, tôi đã biết.” Hạ An gật đầu, Cung Lăng xoay người muốn rời khỏi phòng bếp, nhưng mà Hạ An gọi Cung Lăng lại.
“Cô gái kia là ai?” Quả nhiên vẫn hỏi.
“Vị hôn thê của tôi, Tiêu Nhan.” Cung Lăng không quay đầu lại. Nói xong liền rời đi.
Nghe Cung Lăng nói, Hạ An cười khổ, thật là ngu, vì sao phải hỏi chứ. Không hỏi, có lẽ còn dễ dàng lừa gạt mình, bản thân sẽ không đau lòng như vậy. Biết rõ, không có khả năng với Cung Lăng, Cung Lăng đối với cậu mà nói, xa xôi không thể chạm đến được, toàn là tự mình đa tình thôi. Còn cô gái kia, xinh đẹp như vậy, tính cách nhất định cũng rất tốt. Người mà Cung Lăng trúng ý làm sao có thể kém được. Càng nghĩ trong lòng lại càng buồn.
Hạ An nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thầm nghĩ đi ra ngoài tìm chỗ không có ai, phát tiết sự yếu ớt của mình.
Nhưng mà Tiêu Nhan lại giữ Hạ An lại, Cung Lăng cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm, Cung Lăng đều gắp một ít thức ăn để vào trong bát Tiêu Nhan, Tiêu Nhan đối diện với Cung Lăng, cười cười. Những việc này rơi vào mắt Hạ An vô cùng chói mắt, thoạt nhìn hai người họ chính là một đôi tình nhân thực hạnh phúc, không, hai người họ chính là tình nhân.
Hạ An không có tâm tình ăn cơm, tùy tiện nói: “Tôi còn có việc, đi trước.” Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Lúc trước, bởi vì Cung Lăng mà cảm thấy cao hứng, mà hiện tại cũng bởi vì Cung Lăng mà cảm thấy đau lòng.
Hạ An vừa rời khỏi, nụ cười ôn nhu của Cung Lăng liền thu lại, tiếp tục ăn cơm.