Quay lưng về phía Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh lại bắt đầu lo lắng. Cho dù cô rất tin ở anh, nhưng quan hệ gia đình căn bản là chuyện ở trong chăn mới biết chăn có rận. Cái xảy nảy cái ung, nếu bà nội không thích cô, nếu hai người thật sự mâu thuẫn, Chu Diệp Chương sao có thể ra mặt bảo vệ cô đây? Khổng Lập Thanh nghĩ quanh nghĩ quẩn, cuối cùng mơ màng thiếp đi trong lúc tâm tư rối bời lo lắng.
Chu Diệp Chương nằm bên cạnh không hoàn toàn hiểu rõ được tâm tư của Khổng Lập Thanh. Anh không hề biết, trước lúc đi ngủ, nỗi sợ phải gặp bà nội anh đã khắc sâu bào tim Khổng Lập Thanh thế nào.
Hai người cả đêm không nói chuyện, sáng hôm sau dậy sớm thu dọn chút hành lý là ra sân bay. Đi xa như vậy, lúc kéo hành lý ra cửa không tránh khỏi vội vàng luống cuống, chưa kể bọn họ còn mang theo trẻ em. Vạn Tường chưa từng đi xa, đặc biệt phấn khích với chuyến đi này, bỗng nhiên muốn làm một “người lớn” tự xách hành lý. Hai mẹ con giằng co hồi lâu ở cửa, Khổng Vạn Tường không nhượng bộ. Khổng Lập Thanh không có cách nào khác chỉ còn biết để cậu bé tự kéo cái va ly nhỏ của mình.
Lúc ra khỏi cửa, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng chấm dứt suy tư. Cho dù phía trước là hang hùm ổ rắn, chỉ cần người bên cạnh cô là Chu Diệp Chương, cô cam tâm tình nguyện theo anh đến chân trời góc bể.
Ra sân bay, cả đoàn hòa vào đám người làm thủ tục. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh, Khổng Lập Thanh không quay đầu cũng không lưu luyến. Cô dẫn đầu, dáng vẻ kiên quyết dứt khoát. Khổng Vạn Tường thì còn quá nhỏ, cậu bé không biết mình đi chuyến này là rời bỏ quê hương đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chỉ cần biết A Thần đang đợi cậu ở đó, thế là cậu vui vẻ phấn khích lên đường.
Nói ra thì cũng thật đáng thương, Khổng Lập Thanh trước nay chưa từng đi máy bay. Bọn họ ngồi khoang hạnh nhất, chỗ ngồi rộng hơn khoang thường, hai hàng ngang mỗi bên hai ghế song song, dì Thanh và Khổng Vạn Tường ngồi phía trong, Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh ngồi phía bên ngoài.
Khổng Vạn Tường rõ ràng tương đối bình thản, cho dù chưa từng đi máy bay nhưng cậu không hề tò mò nghiêng ngó xung quanh mà ngoan ngoãn ngồi yên đó, dáng vẻ trầm tĩnh. Khổng Lập Thanh ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn tiếp viên hàng không hướng dẫn cách thắt dây an toàn và thoát hiểm khi máy bay xảy ra sự cố, dáng vẻ nghiêm trọng thực sự. Chu Diệp Chương bên cạnh cố ý không nhìn cô, sợ cô cảm thấy mắc cỡ.
Máy bay cất cánh, Khổng Lập Thanh quay ra nhìn cảnh vật xung quanh dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, cho rằng bản thân chắc sẽ có cảm giác gì đó như là tiếc nuối, kết quả nhìn cả thành phố bé xíu bên dưới lại chẳng khiến cô có cảm xúc gì. Sau đó máy bay đi vào độ cao ổn định, trước mắt là từng đám mây trắng đồ sộ như núi, cảnh tượng ngoạn mục cô chưa từng thấy. Nhưng khi quay lại nhìn Chu Diệp Chương ngồi bên, Khổng Lập Thanh mới phát hiện, nhìn anh cô còn thấy có hứng thú hơn nhìn những thứ ngoài kia. Cô nửa đời trải qua trong cô độc, bất kể là tinh thần hay vật chất đều phải do tự mình nỗ lực đạt lấy, một mình chống chọi để sinh tồn, đó là cuộc sống hạ đẳng nhất. Cô từng muốn dựa vào người thân yêu nhưng nhận được cũng chỉ là những ngày tháng tối tăm, mà từ nay về sau cô lại dựa vào người đàn ông này. Nửa đời trước cô đã cố gắng vươn lên mà chẳng thành công, tính cách của cô vì bị áp chế quá mạnh mà ngay từ bước hình thành đã đi chệch hướng. Cô đã từng cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng hôm nay cô đem bản thân mình hoàn toàn giao phó cho Chu Diệp Chương, cô muốn dựa vào anh. Từ khi gặp anh đến nay, thời gian trước sau chưa được một năm, vậy mà đã có thể thay đổi hoàn toàn nhân sinh quan trước đây của cô.
Khổng Lập Thanh ngả đầu lên vai Chu Diệp Chương, cả nửa người mềm nhũn dựa vào anh. Chu Diệp Chương đang lật xem tờ tạp chí kinh tế, anh đưa một tay nắm lấy bàn tay Khổng Lập Thanh, cái nắm tay không quá chặt nhưng vô cùng ấm áp.
Máy bay hạ cánh, bên ngoài là một cảnh quan khác, trời dường như xanh hơn một chút, không khí dường như trong lành hơn thành phố B nhiều, không cần đợi, ra ngoài đã có xe đón họ chờ sẵn chỗ đại sảnh.
Dì Thanh và bọn họ chia tay ở cửa ra, một chiếc xe đợi sẵn đón dì về ngôi nhà cũ của nhà họ Chu ở lưng chừng núi. Còn Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường ba người lại ngồi một chiếc xe khác đi về nhà riêng của Chu Diệp Chương dưới thung lũng. Khổng Vạn Tường lúc trên máy bay ngủ còn chưa đẫy giấc, sau khi lên xe ngồi trong lòng mẹ vẫn mơ màng. Khổng Lập Thanh trải qua chặng bay dài cũng có cảm giác buồn ngủ, trên đường cũng không nhìn ngó cảnh vật bên ngoài, đợi sau khi xe dừng hẳn cô mới thực sự tỉnh táo.
Bên trong cánh cổng sắt là sân và biệt thự to lớn xa hoa không tưởng tượng nổi. Tòa nhà xây cao ba tầng, không giống các biệt thự trong nước đều xây mô phỏng theo phong cách châu Âu, hình thức từa tựa nhau, có phần cứng nhắc nặng nề, tòa biệt thự trước mắt, bên ngoài lát đá hoa cương nâu đen, kết cấu lập thể nhìn vô cùng hiện đại. Bãi cỏ trước nhà diện tích không quá lớn được bóng cây đại thụ che phủ tạo cảm giác yên bình và thư thái.
Xe dừng lại, hành lang phía trước xuất hiện hai người làm công, một trái một phải đến mở cửa xe từ bên ngoài. Nhìn cánh cửa xe mở rộng, Khổng Lập Thanh biết sau khi cô bước ra, cuộc sống của cô từ sau sẽ hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Ngẩng cao đầu thẳng lưng từ xe bước xuống, Khổng Lập Thanh đã rõ người mở cửa xe cho mình là một phụ nữ trung niên khỏe mạnh. Người đó làn da ngăm đen, ngũ quan ngay ngắn, coi như cô còn có chút kiến thức, đoán biết đây hẳn là người Philippin, cũng là kiểu người giúp việc phổ biến cho các gia đình giàu có ở Hồng Kông.
Người giúp việc lễ phép mỉm cười với Khổng Lập Thanh, trước khi cô kịp phản ứng Chu Diệp Chương đã bước xuống cửa xe bên kia. Đầu tiên anh cúi người bế Vạn Tường ra khỏi xe, sau đó quay sang chị giúp việc nói: “Martha, đây là cô Khổng, chúng tôi sắp kết hôn, từ nay cô ấy sẽ ở đây, sau này phiền chị chăm sóc cô ấy.”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ tên Martha không đổi, chị vui vẻ chào Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, chào cô!” Khổng Lập Thanh cũng cười lịch sự đáp lại: “Martha, chào chị.”
Chu Diệp Chương chuyển qua giới thiệu Khổng Vạn Tường với Martha: “Đây là con trai tôi, sau này cũng phiền chị chăm sóc.” Chu Diệp Chương giới thiệu như vậy hàm ý rất rõ ràng, Martha là quản gia ở đây, anh nói ra thân phận của Khổng Lập Thanh như vậy ngầm ý muốn cô được tôn trọng như nữ chủ nhân, không để cô bị đối xử không thỏa đáng. Anh nói ngay từ đầu Khổng Vạn Tường là con mình bởi vì nghĩ cho tương lai cậu bé, để cậu có một vị trí chính thức trong gia tộc này.
Martha bên này vẫn điềm tĩnh như cũ, không hoảng hốt, nụ cười cũng không gượng gạo chút nào. Chị hướng về phía Vạn Tường cười, nói tiếng phổ thông lưu loát: “Con cậu Chu ạ? Thật xinh trai! Cậu chủ cho Martha bế nào.”
Khổng Vạn Tường từ lúc được Chu Diệp Chương bế ra khỏi xe đã tỉnh, mở mắt ra đã là cảnh sắc hoàn toàn khác lạ. Cậu bé mới tỉnh, phản ứng còn chưa nhanh, cảm xúc cũng chưa nhạy, rụt người tránh khỏi đôi tay Martha chìa ra, ôm chặt lấy cổ Chu Diệp Chương không nói gì.
Bị Vạn Tường từ chối, Martha vẫn tươi cười, chị tự nhiên thu tay về, mặt không chút phật ý. Khổng Lập Thanh thầm thở ra nhẹ nhõm. Đây là người đầu tiên cô gặp ở Hồng Kông, sau này vẫn còn sống cùng nhau, xem chừng cũng là người hiền lành hiểu biết.
Mấy người đứng đấy nói chuyện xong, Chu Diệp Chương bế Khổng Vạn Tường, dẫn Khổng Lập Thanh đi về phía phòng nghỉ, nhìn thấy anh cất bước, Martha lúc đầu lùi lại tránh đường bỗng lại vượt lên chặn anh, chị nhìn Chu Diệp Chương, mặt nghiêm trọng, giọng nói có phần khó xử: “Cậu Chu, nhị tiểu thư về rồi.”
Chu Diệp Chương dừng bước, lông mày nhíu chặt; “Cô ấy về từ khi nào?”
“Ba ngày trước.” Martha trả lời ngắn gọn.
Chu Diệp Chương hỏi Martha xong, lông mày hơi nhăn, sau đó quay lại nhìn Khổng Lập Thanh ở sau. Khổng Lập Thanh thấy anh định nói gì đó, lại dường như đang phân vân, cô liền chủ động hỏi trước; “Chuyện gì thế?”
Chu Diệp Chương im lặng cân nhắc một lúc rồi nói: “Xin lỗi. Lập Thanh, lát nữa em sẽ gặp một người, cô ấy rất nhiều năm rồi không về Hồng Kông, anh tưởng là chúng ta sau này mới gặp, cho nên hôm qua chưa nói với em. Cô ấy còn ít tuổi hơn cả em nhưng thân phận lại là bề trên, là con nuôi của bà nội.” Chu Diệp Chương nói đến đây thì dừng lại một chút, đoạn sau anh nói nhanh hơn, nội dung cũng là tóm lượt lướt qua: “Cô ấy rất nổi loạn, em không cần bận tâm nhiều, ngày một ngày hai anh sẽ thu xếp cho cô ấy rời đi.”
Khổng Lập Thanh hơi kinh ngạc khi nghe Chu Diệp Chương nói những lời này. Chu Diệp Chương khiến cô tưởng rằng anh luôn điềm tĩnh trong mọi việc, hóa ra cũng có người khiến anh khó xử, hơn nữa dường như còn là khó ứng phó, không biết nhị tiểu thư nhỏ tuổi này là người thế nào? Cô vô cùng khó chịu nhận ra, cửa nhà họ Chu không dễ vào.
Trên thế giới có một số chuyện khi bạn chưa đối mặt bạn sẽ thấy thấp thỏm không yên, nhưng khi đã vào cuộc bạn sẽ thấy nó thực ra không đáng sợ như mình nghĩ. Khổng Lập Thanh nhìn cánh cửa lớn mở rộng trước cô hai mét, hít sâu một hơi, cất bước đi thẳng. Cô bị cuộc sống dồn đuổi mãi rồi, từ xưa đến nay đã rõ thế giới này không tồn tại một cuộc sống khiến người ta thật sự hài lòng.
Sau cánh cửa này sẽ là người phụ nữ như thế nào? Thiên kim tiểu thư xinh đẹp? Sẽ nhìn cô khinh miệt hay bỏ đi không thèm nhìn? Khổng Lập Thanh nghĩ ngợi vẩn vơ, bước vào phòng khách.
Trần phòng khách rất cao, bên trong lấy màu đen, trắng và hồ đào làm gam màu trang trí chủ đạo, màu trầm, không gian rộng rãi. Nhị tiểu thư đứng ở khu vực trung tâm căn phòng, vẻ ngoài của cô ấy hoàn toàn phá đổ hình dung về một thiên kim tiểu thư vừa xong Khổng Lập Thanh tự vẽ ra.
Nhị tiểu thư người rất cao, tóc xoăn lọn to, sóng dài, nhuộm màu vang đỏ, tóc tai rất model nhưng quần áo lại rất khác thường, một bộ váy bò liền thân màu xanh rất dài, rất rộng. Bộ váy bò này có vẻ là trang phục lao động của cô ấy, trên đó còn dính một ít màu trắng và chút gì như bùn đất.
Lúc Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh đi vào, nhị tiểu thư đang uống nước, tư thế chẳng có chút gì dịu dàng của một tiểu thư cần có, thậm chí hành động mở chai nước đưa thẳng lên miệng tu một hơi còn có phần thô lỗ, đoàn người bọn họ đều dừng lại ở cửa.
Nhị tiểu thư uống thỏa cơn khát, nho nhã đóng nắp chai nước nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, sau đó quay ra cửa nhìn bọn họ, trước khi lên tiếng nhị tiểu thư còn đưa tay lên lau miệng. Khổng Lập Thanh nhìn thấy dòng nước dây lên mu bàn tay nhị tiểu thư, sau đó bị cô ấy vẩy cho rơi thẳng xuống nền nhà, dần dần mất dấu trên tấm thảm.bg-ssp-{height:px}
“Về rồi à?” Nhị tiểu thư lên tiếng hỏi Chu Diệp Chương trước.
Chu Diệp Chương chưa vội trả lời, anh một tay bế Khổng Vạn Tường, một tay dắt Khổng Lập Thanh đi đến chỗ cô ta.
“Chu Bảo Châu, con gái nuôi của bà nội.” Chu Diệp Chương nói với Khổng Lập Thanh, sau đó anh quay về phía Chu Bảo Châu giới thiệu: “Đây là Khổng Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh trong phương diện giao tiếp cùng người khác luôn chậm nửa nhịp, Chu Bảo Châu có ý thức chủ nhà, chủ động giơ tay rất lịch sự nói: “Cô Khổng, xin chào!”
“Xin chào, cô Chu.” Khổng Lập Thanh bắt tay Chu Bảo Châu giống như bạn tốt lâu năm gặp lại.
Chu Bảo Châu sau khi thu tay lại, đột nhiên giơ hai tay ôm lên ngực, đối diện với Chu Diệp Chương, ngón cái tay phải chỉ chỉ về phía Khổng Lập Thanh: “Bạn gái à?”
“Ừm.” Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm.
“Muốn kết hôn?”
“Sắp tới.”
Hai người đứng đối diện, một hỏi một đáp như thể xung quanh không có người. Hỏi đáp xong, Chu Bảo Châu lại đưa tay phải lên vê cằm, nhìn Chu Diệp Chương không biết tưởng tượng những gì. Sau cùng cô ta chỉ tay vào Khổng Vạn Tường đang được Chu Diệp Chương bế hỏi: “Con trai à?”
“Ừm.”
Hai người lại tiếp tục đối đáp.
“Ngoài giá thú?” Chu Bảo Châu tư thế không đổi, tay vẫn vê cằm. Khổng Lập Thanh thấy mặt Chu Diệp Chương biến sắc, nhìn có vẻ như bất đắc dĩ cho qua. Anh không trả lời Chu Bảo Châu ngay mà bế Vạn Tường đến ngồi lên sofa rồi mới quay lại nói: “Sao cô không về nhà cũ? Bà nội biết cô về chưa?”
Chu Bảo Châu nhún nhún vai, đi qua Chu Diệp Chương ngồi xổm xuống trước mặt Khổng Vạn Tường, không quay đầu lại đáp: “Khẳng định là biết rồi, à, nhưng năm nay tôi xin học thạc sĩ liên kết ở đại học Hồng Kông, có mấy tác phẩm cần hoàn thành gấp, mẹ nhìn thấy tôi cả ngày người ngợm dính bùn chắc chắn sẽ nổi điên. Mà chắc chắn mẹ không cho tôi mang bùn về nhà, thế nên tôi tới đây, mượn tạm tầng hầm nhà cậu.”
Chu Diệp Chương kéo Khổng Lập Thanh bên cạnh ngồi xuống sofa, tay vò đầu như thể gặp chuyện khó nghĩ. Chu Bảo Châu bên cạnh đối diện Khổng Vạn Tường, hai cặp mắt một lớn một nhỏ nhìn vào nhau hồi lâu, Chu Bảo Châu đột ngột đưa tay ra vuốt vuốt má cậu bé: “Ta là bà cô của cháu, gọi một tiếng bà trẻ ta nghe xem sao. Ba cháu từ xưa tới nay không gọi ta là cô, cháu gọi thử ta nghe xem nào?”
Khổng Vạn Tường co chân ngồi trên sofa, có phần không hiểu tình cảnh trước mắt, cậu quay sang nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh cầu cứu, Khổng Lập Thanh cũng ngô nghê nhìn lại con, chẳng thể cho cậu câu trả lời.
Chu Diệp Chương bỏ tay khỏi trán xen vào: “Cô định ở đây bao lâu?”
“Có lẽ nửa tháng.” Chu Bảo Châu đáp tự nhiên mà tùy tiện, nói xong lại quay về chủ đề cũ, hỏi lại Vạn Tường: “Ngoan, gọi ta một câu bà cô đi.”
Vạn Tường là đứa trẻ biết lễ phép, cho dù rất không thích bị người ta vuốt má, cũng không tìm được câu trả lời từ mẹ bên cạnh, nhưng vẫn lễ phép chào một câu khe khẽ: “Bà cô.”
Chu Bảo Châu nghe được câu chào mong muốn cuối cùng cũng hài lòng, cô ta vỗ nhẹ vào má Vạn Tường: “Cậu bé ngoan, đáng yêu hơn ba.” Chu Bảo Châu đứng lên vừa lòng mãn ý vỗ tay, nói với hai người lớn ngồi trên sofa: “Được rồi, tôi đi có việc, cơm tối không cần chờ.” Nói xong chẳng đợi ai đáp lại, Chu Bảo Châu xắn tay áo thoăn thoắt bỏ đi.
Ba người ngồi nguyên tại chỗ nhìn Chu Bảo Châu biến mất sau cầu thang, Vạn Tường quay sang hỏi Khổng Lập Thanh: “Mẹ, đấy là ai?”
Khổng Lập Thanh quay sang nhìn Chu Diệp Chương, kỳ thực cô cũng rất muốn hỏi: “Đấy là ai?”
Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh cho đến buổi tối lên giường mới được Chu Diệp Chương giải đáp. Theo lời Chu Diệp Chương, Chu Bảo Châu là “con cừu đen” trong nhà họ Chu. Trong một lần ra ngoài đột nhiên bà nội Chu Diệp Chương đưa Chu Bảo Châu về nuôi, lúc đó Chu Bảo Châu mười tuổi. Đến bây giờ Chu Diệp Chương vẫn thực sự không biết cơ duyên cụ thể của chuyện nhận nuôi này. Lúc Chu Bảo Châu về nhà họ Chu, ông nội Chu Diệp Chương vừa mới mất, Chu Bảo Châu nhỏ tuổi lại ngoan ngoãn nghe lời trở thành chỗ dựa tinh thần cho bà nội anh. Bà nội Chu Diệp Chương dốc lòng dốc sức mong muốn dạy dỗ Chu Bảo Châu thành một thục nữ mười phân vẹn mười, từ đầu đã tìm đủ loại thầy về dạy dỗ, mà Bảo Châu từ nhỏ đã xinh đẹp, thông minh, nghe lời, lớn một chút đã nói được mấy ngoại ngữ, chơi đàn dương cầm, vẽ tranh sơn dầu, thành thạo lễ nghi phép tắc, tất cả đều hoàn hảo, cứ như vậy tiến lên, Bảo Châu dưới sự dạy dỗ của bà nội sắp trở thành cực phẩm.
Nhưng, trên thế giới luôn tồn tại chữ nhưng này, Bảo Châu năm mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên nổi loạn, có lẽ tính cách Bảo Châu thực sự không hợp với lối giáo dục của lão phu nhân. Bị gò ép một thời gian dài, đến lúc nổi loạn là cô nổi loạn đến tận cùng, hút thuốc uống rượu, đi đến nửa đêm không về vẫn còn là chuyện nhỏ, sau này còn gia nhập băng nhóm thanh niên càn quấy, cắn thuốc, đua xe, chẳng chuyện gì Bảo Châu không dám làm. Nhà họ Chu ở Hồng Kông cũng có tiếng tăm, Chu Bảo Châu gây không ít họa, nhiều lần lên báo làm lão phu nhân tức ngất mấy phen.
Những năm đó chính là mấy năm Chu Diệp Chương gây dựng cơ đồ, cũng có dây dưa với thế giới ngầm, sợ Chu Bảo Châu không hiểu chuyện bị liên lụy, mà lúc đó Chu Bảo Châu làm loạn đến nỗi không thể cùng lão phu nhân ở cùng một nhà, cuối cùng cực chẳng đã, mười sáu tuổi Chu Bảo Châu bị tống đi du học.
Sau khi đi du học, tình hình của Chu Bảo Châu càng tệ hơn, mấy lần Chu Diệp Chương đi tìm cô, phát hiện cô đã đến mức hết thuốc chữa. Vì chuyện của Bảo Châu mà anh đã phải đau đầu mấy năm, nguyên nhân khiến Chu Bảo Châu đến mức này là sự xuất hiện của một cậu thanh niên.
Chu Bảo Châu thực sự là mỹ nữ, mà mỹ nữ có bao giờ thiếu tình yêu. Anh chàng đó Chu Diệp Chương đã gặp qua, một du học sinh người Đài Loan, đẹp trai phong nhã, là một cậu chàng rất được, chí ít cậu ta dễ dàng qua cửa Chu Diệp Chương. Lúc đó Chu Bảo Châu ngạo mạn, ấu trĩ, ngang ngược phách lối, cậu kia cũng không chê trách tính xấu của cô, chịu đựng rất giỏi. Bảo Châu cũng được thể bắt nạt cậu ta không ít.
Sau khi yêu cậu du học sinh Đài Loan, Chu Bảo Châu dần dần thay đổi, sau đó còn tự mình thi đỗ vào khoa điêu khắc của một trường đại học danh tiếng. Bảo Châu không quậy phá mấy năm, quan hệ giữa cô và lão phu nhân cũng được cải thiện ít nhiều. Chu Diệp Chương những tưởng đã có thể yên tâm về cô, không ngờ ba năm trước Bảo Châu bất ngờ xảy ra chuyện. Lúc Chu Diệp Chương cấp tốc chạy đến, Chu Bảo Châu đã bị đưa vào trại an dưỡng mà cậu du học sinh Đài Loan kia không thấy mặt đâu. Chu Diệp Chương lúc đó không biết Chu Bảo Châu đã xảy ra chuyện gì, sau này cho điều tra anh mới biết, cũng là chuyện cãi nhau đòi chia tay như bao người khác. Là người từng trải anh biết, chuyện giữa những người yêu nhau người ngoài nhìn vào tưởng đơn giản, nhưng với người trong cuộc thì không như thế, có điều anh không hỏi được gì từ Chu Bảo Châu.
Tình cảnh Chu Bảo Châu lúc đó rất xấu, cả ngày chỉ nghĩ chuyện tuyệt thực, có khuynh hướng tự tử rất cao. Chu Diệp Chương không dám nói thật tình trạng của Chu Bảo Châu với bà nội, tự thu xếp chỗ cho Bảo Châu tĩnh dưỡng. Chu Bảo Châu nghỉ học hai năm, năm ngoái mới đi học lại, mấy năm nay vì trị bệnh, Bảo Châu không về Hồng Kông.
Bảo Châu từ sau chuyện đó dường như biến thành một người khác. Trước đây cô là người sôi nổi, giờ đây dù không quậy phá gây chuyện nhưng biến thành người yếu đuối, bất chợt lại phát bệnh, phát bệnh là không ăn uống. Chu Diệp Chương trông mặt lạnh lùng vậy nhưng anh lại là người cực có trách nhiệm, cũng nuông chiều người thân, cho nên anh không dám tùy tiện chọc giận Chu Bảo Châu.