Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn một tháng Kuroko không có mặt, đã có nhiều sự thay đổi diễn ra. Kise bên đội Kaijou cùng với Midorima và Takao đội Shuutoku ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm về Kuroko. Nhiều lúc bọn họ còn chạy sang hẳn trường Seirin. Khi đội bóng rổ luyện tập khuya, có vài thành viên đã nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ trốn sau bụi cây cùng với tiếng nhai khủng bố của nó ?? Nhiều người đồn đại đó là con quỷ đang ăn thịt người.
-Một con quỷ với mái tóc tím..... Hù.
Không ai phản ứng trước lời kể chuyện nhạt nhẽo của Koganei. Mọi người đều mong ngóng sự xuất hiện của Kuroko, đã một tuần sau khi Akari xuất hiện. Nhất là Kagami và Kiyoshi, hai tên này còn đến trường từ bốn giờ sáng. Các bạn không nghe nhầm đâu, bốn giờ sáng khi mà trường còn chưa mở, hai bóng đen khả nghi đã leo tường và đột kích vào phòng huấn luyện đội bóng rổ trường Seirin. Và giờ khi mặt trời sắp lên đến đỉnh, hai người này sắp hoá thành hòn đá vọng phu luôn rồi.
-Sao Kuroko còn chưa đến ? Chẳng nhẹ.... em ấy gặp chuyện trên đường đi !?
-Phủi phui cái mồm thối của cậu đi !
-Á... đừng đánh mà ! Tớ chỉ giả dụ thôi... Nooo, đừng đập vô khuôn mặt đẹp trai của tớ !
Huuyga vừa lên tiếng liền bị các thành viên tẩn tới tấp vì quả phát biểu đi vào lòng đất của mình. Khi mọi người đang hăng say đập Huuyga, Izuki bất ngờ hét lên :
-Ku...Kuroko đến rồi !
Một tháng - không ngắn cũng không quá dài. Đối với các thành viên có lẽ chỉ là chớp mắt nhưng đối với Kuroko , một tháng đó là cơn ác mộng vô tận đối với cậu. Bao nhiêu đêm gào thét trong vô vọng, mong mỏi có ai đó vươn tay ra cứu nhưng vô ích. Bóng tối hiện hữu khắp nơi, như muốn nuốt chửng hoàn toàn cậu thiếu niên bé nhỏ này. Đau, đau lắm.... Tự trọng, niềm tin bị sỉ nhục, hạ thấp đến đáng thương. Có khi chỉ muốn chết quách đi....
-Sao chị lại khóc, Riko - senpai ?
-Em gầy quá.
Nước mắt không kìm lại được, cậu thiếu niên bọn họ bảo vệ, nâng niu ở nơi họ không biết đã phải chịu những uất ức gì. Thế nên lệ mới rơi, tâm mới đau.
-Em không sao đâu.
Kuroko an ủi mọi người nhưng điều đó càng khiến các thành viên khó chịu đến phát điên. Cậu luôn như vậy, quan tâm đến cảm nhận của mọi người nhưng lại bỏ quên chính mình.
-Đừng nói như thể cậu ổn, Kuroko !
Kagami hét lên, sau đó đến chính hắn cũng không kìm được nước mắt. Gã đàn ông cao hơn mét chín giờ lại oà khóc như đứa trẻ lên ba chưa trải sự đời.
-Má hóp vào hết rồi còn bảo mình ổn.
Kiyoshi mắt đỏ au nhìn đứa em trai mà anh luôn nâng niu vào lòng. Như để che đi những nước mắt, anh vội quay đầu đi kìm nén.
-Bọn anh luôn ở đây khi em cần.
Izuki cười tươi nhìn Kuroko nhưng bàn tay lại nắm chặt thành quyền.
-Mừng em trở về, Kuroko.
Huuyga dang rộng vòng tay của mình chào đón bé linh vật của đội.
A, giờ cậu đã hiểu rồi. Thứ đã níu kéo, vực cậu dậy từ nơi sâu thẳm của địa ngục chẳng phải đây sao.
-Vâng, em về rồi đây mọi người.
Kuroko lao vào vòng tay ấm áp của các thành viên. Cậu oà khóc như để trút hết những nỗi uất ức đã phải chịu bao lâu nay. Bé con đã tìm được gia đình của mình, bé không phải gồng gánh chịu đựng bão táp mưa sa ngoài kia vì giờ đây.... bé đã có gia đình mình bảo vệ.
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Senpai ! Senpai ! Em nghe nói hôm nay Tetsu - chan đã đến trường. Cậu ấy ở đâu vậy ?
Riko nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của người trước mặt, có thể khi biết tin cậu ta đã chạy thục mạng đến đây. Áo khoác trường Shuutoku ? Cậu này chính là người hay đi cùng tóc xanh trong Thế hệ kì tích thì phải ? À, cô nhớ rồi :
-Takao đúng không ? Nếu muốn tìm Kuroko thì cậu ấy ở kia kìa.
Riko chỉ vào đám đông ở góc phòng. Takao vội chạy đến nhưng anh lại bị che chắn bởi đám đóng. Mãi mới chui vào được thì lại không thấy Kuroko đâu. Hoá ra Kuroko đã bị các thành viên đội Seirin ôm và lọt thỏm hẳn vào bên trong. Anh còn thấy cả tên tóc vàng choé bên đội Kaijou. Cuối cùng sau một hồi vật lộn, Takao mới gặp được Kuroko yêu dấu của mình.
-Kazaunari ~
Kuroko vui mừng gọi tên người bạn thân của mình.
-Tetsu - channn ~ ~
Takao ôm chầm lấy bé cưng bé bỏng của mình rồi bế bổng cậu lên. Nhưng.... sao cậu lại nhẹ như vậy...
-Nghỉ ngơi mà chả chịu ăn gì cả. Cậu hư quá đấy Tetsu - chan .
-Tớ vẫn ăn đều đặn mà.
Kuroko bĩu môi uỷ khuất nói.
Mọi người xung quanh đổ rầm rầm trước biểu cảm quá đỗi đáng yêu của Kuroko.
-Vậy sao tớ bế cậu mà nhẹ tựa lông hồng vậy ?
-Tại cậu quá khoẻ đó Kazunari. Mà Kazu nè, hồi ở viện tớ mới tìm thấy một cuốn sách....
Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, Kise huých vào vai Kagami :
-Kìa, không ghen à tóc đỏ.
Kagami lườm nguýt nhìn Kise :
-Tôi không ngu ngốc đến vậy đâu. Cậu không thấy Kuroko vui vẻ thế nào khi gặp được tên mắt cáo kia à ?
-Woww, không ngờ cũng có lúc cậu thông minh đấy.
-Có lẽ chỉ có đối với Takao là Kuroko mới có thể tâm sự thoải mái về sở thích như vậy.
-Humh... Đúng rồi ha...
Rồi hai người lại im lặng ngắm Kuroko. Ngắm từng ánh mắt, cử chỉ, nụ cười của cậu. Đánh mất một lần rồi mới hiểu những điều đó quan trọng đến thế nào. Nếu ngày hôm đó.... Kuroko không trở về nữa... họ sẽ trở thành thế nào đây ? Không ai trong hai người muốn tìm hiểu vì nó quá đáng sợ. Kuroko tựa như điều cấm kị trong kinh thánh của Kise và Kagami.
-Mà... tôi nghĩ cậu có thể tin tưởng tên đó được.
Kagami liếc mắt về phía Takao.
-Oke, cứ giao cho tôi đi. Cậu chỉ cần bảo vệ Kurokocchi thật tốt là được.
-Dĩ nhiên rồi.
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Hiii, Takao đúng không ?
-Cậu tìm tôi là liên quan đến chuyện Tetsu - chan phải không ?
Kise giật mình, không ngờ tên này lại thông minh đến vậy.
-Và nếu tôi đoán không nhầm thì sẽ là vụ Tetsu-chan phải đi dưỡng thương một tháng nay.
-Bingo ! Cậu được đấy.
-Bởi vì nếu cậu không tìm đến thì tôi cũng sẽ tự đi tìm hiểu. Tến rác rưởi nào đó dám làm tổn thương Tetsu-chan của tôi !
Kise bất ngờ trước vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy sát khí của Takao. Woww, không ngờ vẻ mặt thật của cậu ta lại như này. Hắn tràn đầy hứng thú nhìn anh :
-Tại sao cậu lại đoán là người ?
Takao nhìn Kise với ánh mắt khinh bỉ : cậu là tên thiểu năng à ?
-Lúc nãy khi bế Tetsu-chan tôi đã kiểm tra sơ qua : không có thương tích về mặt thân thể, vả lại tôi có hỏi qua Riko - senpai về vụ anh của Tetsu - chan đến đây, việc gì khiến anh ấy phải dặn mọi người đừng hỏi một tháng qua ?
-Vì điều đó sẽ gợi lại kí ức tăm tối trong Kurokocchi.
Takao tán thưởng nhìn Kise. Anh nói thêm :
-Và tôi đoán người này có quan hệ mật thiết với Tetsu-chan .
-Chuyện này thì tôi đã bàn với Kagamicchi, chúng tôi đã giới hạn được....
........
-Cậu không hề đơn giản như bên ngoài, Kise.
Kise ngạc nhiên trước câu đánh giá của Takao về mình, sau đó hắn cười phá lên :
-Chẳng phải cậu cũng vậy sao ? Bên trong tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng lại thể hiện rằng mình vui tươi, hoà đồng. Nói, cậu có ý đồ gì với Kurokocchi ?
Giây trước vừa cười, giây sau Kise đã lạnh lùng nhìn Takao : nếu tên này.... hắn sẽ khiến cậu ta không đến gần Kurokocchi được nữa.
-Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cậu.
Nhưng Takao cũng đâu phải dạng vừa. Hai người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng đến mức lạnh lẽo.
-Cậu đã khiến tôi tin tưởng rồi, Takaocchi.
Cuối cùng sau một hồi giằng co, Kise lại là người nhường bước trước. Hắn đã thấy đủ thành ý trong mắt Takao.
Hiii, tui trở lại rồi đeyy :
Có thể nói, Seirin chính là nơi đã đem lại cho Kuroko niềm vui, sự tin tưởng và niềm hi vọng ~