Bánh Răng Thời Đại

chương 24: bạch hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huyền Vũ nhanh chóng mang nhị tiểu thư của Vương gia trở về Vương phủ. Dù sao bây giờ là ban đêm, nếu mang nàng về nơi y đang ở thì không được tốt lắm.

Lúc này, Vương phủ đang được thắp sáng bởi những ngọn đèn, dù là ban đêm nhưng bên trong phủ vẫn rất ồn ào, còn có tiếng chửi của gia chủ Vương gia vọng ra nữa.

Huyền Vũ bước tới Vương phủ, gây ra sự chú ý của những hộ vệ ở đó. Bọn họ rất nhanh làm rõ với y rồi mời y vào trong Vương phủ chờ đợi.

Huyền Vũ được mời đến phòng khách của Vương gia, căn phòng này phải nói là rất sa hoa. Những chiếc bàn ghế được chạm khắc hình rồng, những chiếc tủ trưng bày những chiếc ly bằng vàng, bạc.

Trong lúc Huyền Vũ đang đánh giá căn phòng thì một người đàn ông trung niên bước đến. Y mời Huyền Vũ ngồi xuống rồi bắt đầu giới thiệu:

- Kính chào công tử, tại hạ là gia chủ của Vương gia, Vương Thụ. Tại hạ rất cảm kích việc công tử cứu nữ nhi của tại hạ khỏi tay yêu thú. Chẳng hay quý danh của công tử là?

- A, kính chào Thụ tiền bối, hậu bối là Huyền Vũ, xuất thân từ phật gia, nay xuống núi tu hành, có gì mong tiền bối giúp đỡ.

Nghe đến đây, đối mắt của Vương Thụ lóe lên một chút ánh sáng, y nói:

- Công tử xuất thân từ phật gia, có lẽ học cao hiểu rộng, tại hạ có một vấn đề, liệu công tử có thể trả lời không?

- Tiền bối cứ nói.

- Ừm, chuyện là thế này, theo ngươi thì đạo giáo và phật giáo, cái nào tốt hơn?

- Hậu bối cho rằng là phật giáo, tuy ra sau nhưng phật giáo chú trọng làm việc thiện, phổ độ chúng sinh. Trong khi đạo giáo là sức mạnh vi tôn, người yếu không có quyền sinh sát.

- Ra vậy, ta đã hiểu. Trong linh hồn con người luôn có hai luồn suy nghĩ là tích cực và tiêu cực, theo ngươi, nếu nguồn năng lượng tích cực chiếm lấy linh hồn thì nguồn năng lượng tiêu cực sẽ đi đâu?

- Nó sẽ bị tiêu diệt. - Huyền Vũ nói chắc chắn.

- Cảm tạ công tử đã giải đáp thắc mắc của tại hạ. Để cảm tạ công tử về việc này, công tử có thể nhờ ta giúp bất cứ việc gì một lần.

- Tiền bối quá lời, hậu bối vừa xuống hồng trần, vẫn chưa gia nhập thế tục, liệu tiền bối có thể cho hậu bối ở lại vài ngày không?

- Được chứ, mời công tử đi lối này.

Vương Thụ đưa tay mời Huyền Vũ đến một căn phòng trống rồi rời đi. Huyền Vũ nhìn cái giường giậm chân, nhảy lên xà ngang của trần nhà, tựa lưng vào cây cột rồi ngủ.

- --------

Trong đêm tối tĩnh mịch, ở trong khu rừng khởi nguyên, một con hổ đã tỉnh dậy, nhìn hình chiếu của mình qua mặt hồ. Nó có bộ lông trắng như tuyết, những lằn màu đen lại có chút huyền ảo, như một hố sâu không đáy. Hai màu đen trắng xen kẻ khiến con hổ có vẻ hung tợn, thêm cả cơ thể cường tráng của nó, nó đã trở thành bá chủ của vùng này.

Vì bộ lông này, nó đã được các thợ săn gọi là Bạch Hổ, đồng thời, nó cũng trở thành mục tiêu của rất nhiều thợ săn vì bộ lông đẹp và hiếm. Vì vậy nên Bạch Hổ rất căm hận con người, từ khi có ý thức thì nó đã ấp ủ kế ước mơ trả thù.

Bạch Hổ bắt đầu di chuyển, từng bước chậm rãi đi đến một cái hang lớn, bên trong có một con gấu đen đang ngủ. Bạch Hổ gầm lên, không cho gấu đen có cơ hội phản ứng, nó đã lao lên cắn vào chân sau của con gấu khiến nó bị mất cân bằng không đứng được.

Mặc kệ cho sự gầm thét của con gấu, Bạch Hổ tiếp tục cắn nát các chân khác của nó khiến nó không thể di chuyển. Dưới ánh mắt thù hận của gấu đen, Bạch Hổ từ từ ăn từng phần trên cơ thể nó khiến nó đau điến, nỗi hận càng lớn mạnh.

Lúc này, có một nguồn năng lượng màu đen truyền từ gấu đen sang Bạch Hổ, nó chậm rãi hấp thụ rồi tiếp tục ăn. Đây là cách mà Bạch Hổ tu luyện, tra tấn con mố khiến nó tức giận, muốn giết chết Bạch Hổ. Từ đó, một nguồn năng lượng tiêu cực đặc biệt từ trong con mồi sẽ bay đến hắn để hắn hấp thụ. Hắn gọi nguồn năng lượng này là sát ý.

Sau khi ăn xong con gấu, Bạch Hổ cảm nhận năng lượng trong cơ thể, nó đã đến giới hạn, sắp đạt được cấp bảy. Tuy vậy cũng rất để có thể vượt qua, dù sao Chu Tước cũng phải dùng vài trăm năm để tu luyện, còn Huyền Vũ thì có Phật tổ trợ giúp, hội tụ hương hỏa của con người.

Bạch Hổ tiếp tục cuộc đi săn mới, sinh linh trong khu rừng này đã bắt đầu biến mất, có lẽ là do nó đã giết chóc quả nhiều. Sớm muộn gì thì nó cũng phải rời đi, trước lúc đó thì nên tận dụng các yêu thú trong khu rừng này một cách triệt để.

Truyện Chữ Hay